10c1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

10c1

Top posting users this week
No user

Top posting users this month
No user

Latest topics

» Liều quá ! !
by ßu*o*j Sat Oct 08, 2011 10:38 pm

» GIẬN MỘT NGỪỜI
by snowy Thu Oct 06, 2011 8:45 pm

» 19 điều cần thiết cho bạn thêm trưởng thành
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:15 am

» 20 điều về bạn
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:12 am

» ..........YOU & ME..........
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:10 am

» sinh nhật pe' pik
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:05 am

» ảnh chi " tự sướng"
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:59 am

» chờ...........
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:57 am

» những lời mún nói....
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:56 am

» Nó ở chính bạn...
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:54 am

» mô phật:anh yêu em
by ßu*o*j Fri Sep 30, 2011 7:52 pm

» mật ngữ 12 chòm sao
by snowy Sat Sep 17, 2011 7:54 pm

» tên của bạn được đánh vần như thế nào???
by snowy Sat Sep 17, 2011 7:26 pm

» mua thuốc bắc...................
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:34 pm

» khoe khoang....................
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:27 pm

» cười đi nào..............
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:26 pm

» ko cưòi cũng fai? cưòi
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:16 pm

» cung cấp ngày sinh nhật của các mem C1 đi.
by ßu*o*j Sat Sep 03, 2011 9:52 pm

» 1 câu chuyện cảm động và 1 bài hát hay
by snowy Sat Aug 20, 2011 7:53 pm

» cố vấn.................
by ßu*o*j Sat Aug 20, 2011 2:21 pm


You are not connected. Please login or register

Mối tình đầu - dreaming of you

3 posters

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Mối tình đầu - dreaming of you  Empty Mối tình đầu - dreaming of you Sat Jun 04, 2011 10:16 am

snowy

snowy
Admjn
Admjn

Đêm qua Nó nằm mơ, lại là một giấc mơ về Bộ Tứ. Vẫn là Mạnh, là Đặng và Nó cùng
nhau nói chuyện thật sôi nổi và vui vẻ. Có điều, giấc mơ nào cũng đều như vậy,
Lưu chỉ xuất hiện thoáng qua với nụ cười tươi, vô tư và đầy hồn nhiên. Nhưng cứ
mỗi khi Nó chuẩn bị tiến đến bên Lưu để nói với cô về một điều gì ấy. Thì bất
chợt lại như có một lý do nào đó khiến Nó bị giật mình tỉnh giấc. Thức dậy với
cảm giác vô cùng hụt hẫng và rồi Nó lại cảm thấy buồn. Chỉ mong sao có được một
giấc ngủ thật sâu và giấc mơ ấy cứ kéo dài mãi. Vì chỉ có như vậy Nó mới có cơ
hội được trông thấy Lưu, có thể được trò chuyện cùng với Lưu. Cho dù đó chỉ là
trong giấc mơ mà thôi.

**** BỘ TỨ
Nhắc đến các kỳ thì tuyển Olympic,
không ai là không biết tới Bộ Tứ của trường Khoa Học Tự Nhiên. Bộ Tứ là cái tên
mà những người đam mê các bộ môn khoa học tự nhiên đã đặt cho một nhóm học sinh
luôn đạt được rất nhiều những thành tích cao trong học tập và trong các kỳ thi
toán toàn quốc, cũng như trên đấu trường Olympic toán quốc tế.
Có tên là Bộ
Tứ, bởi vì nó bao gồm bốn thành viên. Trong đó có ba nam sinh và một nữ sinh.
Tuy được sinh ra và lớn lên từ những vùng miền khác nhau trên cả nước, nhưng
niềm đam mê nghiên cứu các bộ môn khoa học tự nhiên đặc biệt là Toán học đã gắn
kết các thành viên lại với nhau như anh em trong một nhà:
Mạnh thì được mệnh
danh là chàng trai phố núi, vì quê cậu ấy ở một huyện rất xa trên Yên Bái giáp
ranh với tỉnh Lào Cai. Cậu Mạnh vẫn luôn tự hào mà khoe rằng từ chỗ nhà cậu,
cũng có thể nhìn thấy được Nóc Nhà Đông Dương tức là đỉnh núi Phanxipang. Cậu
cũng thường nói, khi nào Bộ Tứ có dịp về thăm Yên Bái. Nhất định kiểu gì cậu
cũng sẽ sẵn sàng tình nguyện được làm tour guide để dẫn Bộ Tứ đi chinh phục đỉnh
núi cao hơn 3000m.
Đặng là người có vóc dáng to khỏe, nước da ngăm đen đặc
trưng của trai vùng biển. Vì quả thật là cậu ấy được sinh ra từ một làng chài
ven biển thuộc huyện Hải Hậu tỉnh Nam Định.
Nó tức là cậu bé Quang. Không hề
uổng với cái tên cha mẹ đặt cho, Quang thực sự là một người thông minh sáng dạ.
Quê hương của Nó được mệnh danh là vựa lúa của miền Bắc. Nơi vẫn thường được đi
kèm với một câu nói quen thuộc “ chị hai năm tấn”. Còn ở trong nhóm thì Nó lại
được mệnh danh là một cuốn từ điển sống. Nó thực sự là một con mọt sách, cũng
phải đến một kho tàng kiến thức đã được nạp vào cái đầu rất to với mái tóc lúc
nào cũng bù xù. Các bạn vẫn hay thường đùa nghịch với lùm tóc rễ tre trông lúc
nào cũng như muốn trổng ngược lên của Nó. Bởi thế Nó không chỉ là thằng mọt sách
mà còn được gọi cả với cái tên Quang Thủ Đô.(tức Quang đầu to)
Còn một thành
viên nữ duy nhất trong nhóm có tên gọi là Lưu. Lưu là một cô gái Hà Thành thông
minh, nhanh nhẹn lại có một tâm hồn rất trong sáng. Nghe nói ông bà nội của Lưu
sống định cư ở Mỹ. Lưu có rất nhiều Cô, Gì, Chú,Bác, nhưng mỗi người cũng lại
đều sinh sống ở mỗi phương trời khác nhau. Chỉ duy nhất còn lại gia đình Lưu là
đang sống ở Hà nội.

Bộ Tứ, ai ai cũng đều có những điểm mạnh và điểm yếu.
Mỗi người, mỗi tính cách khác nhau nhưng tất cả đều rất vô tư và hồn nhiên. Mạnh
là người rất quyết đoán và có tố chất của một nhà lãnh đạo. Bởi vậy, mỗi khi có
vấn đề hay sự kiện gì thì cậu luôn luôn là người đưa ra những quyết định mấu
chốt nhất. Đặng thì nhanh nhẹn, mạnh dạn nhưng tính tình lại rất hay nóng nảy
hệt như tính khí Trương Phi. Tuy nhiên Đặng lại là người luôn nghĩ ra được những
trò quậy phá để rồi lôi kéo các thành viên của Bộ Tứ tham gia. Tính khí nóng nảy
nhưng các bạn vẫn luôn yêu quý Đặng. Bởi Cậu ta còn là một cây hài của nhóm và
vẫn thường xuyên đem đến tiếng cười cho các thành viên. Bởi thế, dường như Bộ Tứ
cảm thấy không lúc nào có thể thiếu vắng cậu ta được.
Trong nhóm thì Nó là
đứa có phần trầm tính hơn cả. Đúng như cái bí danh mà mọi người đặt cho Nó -con
mọt sách. Mỗi khi cần những thông tin gì liên quan đến việc học tập và nghiên
cứu của cả nhóm thì Nó lại được phân công nhiệm vụ cùng với Lưu mày mò tìm kiếm
các tài liều ở thư viện.
Cô bạn gái tên Lưu là một người sống rất sôi nổi,
vô tư. Cô luôn sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ mọi thành viên trong nhóm, cũng như
bất kỳ ai khác trong lớp học và ngay cả ở trong trường cũng vậy. Lưu không chỉ
được các thành viên trong nhóm yêu mến, mà các bạn học khác trong trường cũng
đều rất quý cô.
Tính cách khác nhau là thế nhưng Bộ Tứ thực sự là một nhóm
bạn rất thân thiết. Họ gắn bó với nhau trong suốt quãng thời gian trung học và
hai năm đầu của hệ đại học.
Cho đến giờ đây thì tình bạn đó vẫn còn được gắn
bó khăng khít và ngày một thân thiết hơn.

***** TRÀ ĐẠO
Sau rất nhiều
năm học tập, làm việc rồi có cả những khoảng thời gian sống xa cách nhau. Và
thậm chí là mối liên lạc giữa các thành viên của Bộ Tứ cũng đã có một quãng thời
gian bị gián đoạn. Nhưng sau tất cả những tháng ngày đó, thì giờ đây Nó đã trở
về Hà nội rồi được gặp lại Mạnh và Đặng.
Đúng như tính cách của Mạnh, sau
khi ra trường cậu đã nhanh chóng trở thành ông chủ của một công ty chuyên về
phần mền máy tính và hiện tại công việc kinh doanh của Mạnh vẫn đang rất phát
triển.
Trong khi Mạnh thì chú tâm vào công việc kinh doanh và Nó thì lại
tiếp tục làm nghiên cứu sinh tại Đức nhưng cuộc sống của Đặng thì lại khác hẳn.
Vốn là chàng trai thông minh, tính cách mạnh mẽ và lại rất ưa thích sự tự do nên
sau khi tốt nghiệp cậu đã liên tục thay đổi các công ty và loại hình công việc
khác nhau. Khi thì nghe nói cậu ta đang sống và làm việc ở Đà Nẵng, có khi lại
nghe nói cậu ấy đang làm việc ở Thành phố Hồ Chí Minh. Có đợt Mạnh vào Sài gòn
công tác thì lại hay tin Đặng đang sống ở Cần Thơ. Sau rất nhiều những năm tháng
đầy biến động và nhiều sóng gió thì giờ đây chàng trai vùng biển cũng đã quay
trở về Hà nội. Hiện tại Đặng đang phụ trách phòng kinh doanh của một công ty
liên doanh Việt Úc. Dường như, các thành viên của Bộ Tứ cũng đã dần dần ổn định
cuộc sống. Mạnh và Đặng đều đã xây dựng gia đình rồi có những đứa con ngoan rất
xinh xắn và vô cùng đáng yêu.
Chiều chiều sau những giờ làm việc căng thẳng,
tụi chúng vẫn giữ được cái thói quen cũ. Tụ tập cùng nhau uống trà tại quán Bách
Bảo quen thuộc nằm sâu trong một con hẻm nhỏ trên đường Lương Thế Vinh. Duy chỉ
có điều giờ đây Bộ Tứ chỉ còn có ba thành viên. Gặp gỡ để rồi cùng nhau chia sẽ
những khó khăn và thành công trong công việc. Ngoài chuyện trò về công việc, đôi
lúc tụi chúng lại còn chia sẽ cả những rắc rối trong cuộc sống gia đình, vợ
chồng và con cái. Những lúc như thế, Nó chỉ ngồi lặng thinh lắng nghe hai thằng
bạn thân nói chuyện. Đôi khi cũng chỉ biết tủm tỉm cười mà thôi. Khi đó, Mạnh và
Đặng lại tranh thủ thúc dục cậu bạn thận – tức là Nó, lấy vợ. Nhưng lần nào cũng
vậy, Nó cũng chỉ lắc đầu và yên lặng. Bầu không khí lại trở nên rất trầm và
buồn. Không ai nói với ai, nhưng mọi người đều hiểu được lý do tại sao Nó vẫn
chưa muốn kết hôn. Đâu phải vì lý do bận bịu công việc hay các lý do khác. Mà
bởi vì trong Nó vẫn luôn luôn còn có hình bóng một người con gái mà Nó rất mực
yêu thương. Người con gái đó chính là Lưu. Dường như, mỗi lúc ba thằng gặp nhau
uống trà tại Bách Bảo thì trong lòng Nó lại xốn xang khi nhớ lại những kỷ niệm
về Lưu. Và Nó lại càng cảm thấy nhớ Lưu nhiều hơn. Thực ra đâu chỉ có mình Nó,
mà cả nhóm ai cũng đều luôn có cùng một tâm trạng và một nỗi nhớ
Lưu.
*****
Đôi khi cả ba người cùng nhấp chén trà lên môi, rồi lại ngồi
lặng yên. Tất cả như đang cùng hồi tưởng lại những tháng ngày hạnh phúc, đầy vui
tươi và hồn nhiên đã qua của Bộ Tứ.
Ngày đó nhóm Bộ Tứ lúc nào cũng thật là
vui vẻ. Một ngày có 24 tiếng đồng hồ thì cũng phải có đến 12 - 15 tiếng tụi
chúng đã cùng ở bên nhau. Tụi chúng là những cô cậu học sinh sống thật là vô tư,
hồn nhiên, học hết mình và cũng vui chơi hết mình. Chúng gắn bó, thân thiết và
yêu quý nhau như anh em. Lưu là thành viên nữ duy nhất nên luôn luôn được các
thành viên khác dành cho những tình cảm ưu ái nhất. Tất cả đều hết lòng quan tâm
và thương yêu Lưu. Dần dần, tụi chúng cũng đã tự nhận thấy rằng tình cảm của
mình dành cho Lưu không chỉ là một thứ tình bạn đơn thuần. Tự chúng cũng biết
rằng các thành viên khác cũng đều đang rất yêu quý Lưu. Nhưng chúng lại luôn
nghĩ tới tình cảm chung của Bộ Tứ nên ai nấy cũng đều cố gắng cất giấu cái cảm
xúc đó trong lòng và chỉ biết thầm yêu Lưu mà thôi. Tuy nhiên, trong Bộ Tứ thì
Nó lại là người may mắn nhất vì được Lưu dành tình cảm đặc biệt hơn cả. Nó biết
rất rõ điều đó và ngay cả những thành viên khác cũng đều hiểu được tình cảm đặc
biệt giữa Nó và Lưu. Bởi vậy, mọi người trong nhóm cũng đều cố gắng tạo điều
kiện để cho hai đứa nó có được nhiều giây phút riêng ở bên nhau.
Ngày đấy,
tụi chúng không cùng trọ học với nhau, mà mỗi đứa lại sống ở một nơi khác nhau.
Mạnh ở cùng nội trong khu tập thể Thủy Lợi. Đặng thì ở tại khu ký túc xá của
trường. Còn Nó được sống cùng với một người bác họ tại khu tập thể giáo viên
trường Đại học Sư phạm. Và tất nhiên, Lưu thì sống cùng với gia đình. Nhà Lưu
nằm ngay đầu một con hẻm nhỏ, trên đường Phan Chu Trinh.
Sau khi học xong ở
trên lớp, thường là bọn chúng lại đi vòng quanh khắp các giảng đường xem còn có
phòng học nào để trống, thế là Bộ Tứ tụ tập, cùng nhau nghiên cứu các đề tài,
rồi lại cùng nhau thảo luận về những đề tài nâng cao được các thầy cô trong
trường giao cho. Học xong cả nhóm lại cùng nhau là cà ở quán Bách Bảo. Các thành
viên của Bộ Tứ đều là những kẻ nghiện trà. Chúng đều rất thích được uống trà.
Điều thú vị nhất ở quán Bách Bảo là mọi người có thể được thưởng thức những ly
trà nóng, mang những hương vị khác nhau theo những thời điểm khác nhau. Bọn
chúng vẫn hay gọi là Trà Đạo và khi nào đến giờ pha loại tra chúng thích uống
nhất thì chúng gọi đó là giờ Hoàng Đạo. Chủ quán Bách Bảo là Chú Tư, người cũng
đã khá nhiều tuổi nhưng vì quá thân quen nên tụi chúng vẫn hay gọi là Bố Tư.
Thằng Đặng vẫn hay thường hỏi: “ Bố Tư, Bố Tư, chiều mai Bố Tư có kế hoạch pha
trà gì vậy. Để tụi con còn biết đường mà ra chứ. ”
“ uhm, thì tụi bay chiều
mai mấy giờ mới ra, mà thích uống trà gì thì để Chú Tư pha. Chúng mày muốn uống
trà gì nhất thì cứ nói, Chú Tư sẽ để phần lại cho tụi bay chứ sao” . Biết Bộ Tứ
là những học sinh vừa học giỏi, lại vừa ngoan ngoãn và tụi chúng được Chú Tư rất
yêu quý. Chú luôn coi các thành viên trong nhóm đều như con, như cháu của mình
vậy. Bởi thế nên, Chú Tư vẫn thường ưu tiên pha những loại trà mà tụi chúng yêu
thích nhất mỗi khi bọn chúng tới đó. Đôi khi chẳng còn có một đồng xu nào trong
túi, vậy mà bọn chúng vẫn kéo đến quán Chú Tư uống chịu. Chú Tư cũng vẫn thường
nói “ thôi tụi bay cứ uống đi để Chú Tư ghi sổ. Đến cuối tháng được bố mẹ phát
lương thì nhớ mà trả tiền Chú Tư luôn một thể cũng được”.
Thật tình vì ba
thành viên trong nhóm đều sống xa gia đình nên vẫn phải đợi tiền bố mẹ gửi lên
để tiêu vặt. Gia đình Lưu kinh tế rất khá giả, hơn nữa lại sống ngay gần bố mẹ,
bởi thế Lưu cũng vẫn thường phải vào vai một mạnh thường quân để lo cho cả nhóm
những bữa ăn trưa ở trường.
Thưởng thức xong những ly trà yêu thích, có khi
Bộ Tứ lại cùng trở nhau chạy xe dạo quanh phố phường Hà nội. Vì việc học hành
rất cằng thẳng, đôi khi Bộ Tứ lại muốn thay đổi bầu không khí nên tụi chúng lại
có những chuyến dã ngoại ra tận vùng ngoại ô. Tụi chúng vẫn thường hay chạy xe
đạp sang tận Gia Lâm, Đông Anh…. Khi ấy cả nhóm cũng chỉ có hai chiếc xe đạp.
Một là của Nó và cái thứ hai là của thằng Mạnh. Và những buổi đi chơi như vậy Nó
luôn luôn được các bạn phân công cho việc đèo Lưu. Chiếc xe đạp của Nó lại được
mang lên từ quê, chiếc xe đạp khá cũ kỹ và lại còn có chiếc ngáng ở đằng trước
xe tựa giống như chiếc xe Quốc hay chiếc xe Địa hình vậy. Nó vẫn hay thường gọi
đùa chiếc xe của Nó là chiếc xe Quốc Nguyên Thủy. Chiếc xe đó là cụ tổ của những
chiếc xe Quốc thời bấy giờ. Để thuận tiện cho việc đèo Lưu đi, nên bọn thằng
Mạnh, thằng Đặng vẫn thường phải đổi xe cho Nó. Đôi khi có những buổi hẹn đi
chơi riêng cùng với Lưu, Nó lại cố gắng tìm cách để đổi chiếc xe ấy cho người
bác họ.
Dường như việc chở Lưu là một trách nhiệm, một nghĩa vụ cao cả mà Bộ
Tứ trao cho riêng Nó vậy. Sau những buổi tan học về, Nó đều chở Lưu đến bến xe
buýt gần nhất, thông thường là trạm dừng xe ngay trước cổng trường ĐH Công Đoàn
để Lưu bắt xe buýt về nhà.
Thực ra Nó vẫn luôn biết mọi người trong nhóm ai
cũng đều rất muốn được là người sẽ đưa Lưu về tận nhà. Nhưng cả Mạnh và Đặng
biết rất rõ Nó và Lưu đã dành những tình cảm đặc biệt nhất cho nhau. Nó và Lưu
thực sự giống như một cặp đôi hạnh phúc. Các bạn đều không hề muốn chia rẽ hai
người, mà họ lại còn rất muốn được vun vén cho hai người bạn thân của nhóm. Thế
nên Mạnh và Đặng cùng cố tỏ vẻ thật là vô tư khi trao cho Nó cái nhiệm vụ cao cả
đó.
Ngoài những lúc cùng nhau bên Bộ Tứ. Nó và Lưu cũng đã có rất nhiều những
khoảng thời gian riêng dành cho nhau. Nó và Lưu, cả hai đứa đều có rất nhiều
điểm chung. Mỗi khi ở bên nhau, dường như tụi chúng luôn có rất nhiều chuyện để
nói, để chia sẻ cùng nhau. Có nhiều khi những câu chuyện của Nó và Lưu tưởng
chừng như chẳng hề có điểm kết thúc. Nó đã thường cùng đứng nói chuyện với Lưu ở
bến xe buýt mỗi khi đợi chờ xe tới. Nó nhớ khi đó, cho dù là đã có rất nhiều
chuyến xe buýt đi qua, nhưng câu chuyện của hai chúng Nó vẫn còn dang dở và
chúng cứ tiếp tục nói chuyện với nhau. Và cứ thế, cứ thế cho đến khi còn lại
chuyến xe buýt cuối cùng thì Nó mới chịu để Lưu lên xe. Đôi khi cả hai vừa đạp
xe vừa nói chuyện, Nó và Lưu mải nói với nhau đến độ hai người đã đi qua rất
nhiều điểm dừng xe buýt trên đường thế mà Nó cũng vẫn không hề hay biết. Cho đến
khi chiếc xe đạp đã tới ngay trước ngõ nhà Lưu thì Nó mới giật mình cho xe dừng
lại. Cũng đã nhiều lần, Nó đã chở Lưu về đến tận đầu ngõ thế nhưng hai đứa tụi
Nó cũng vẫn chưa muốn chia tay. Và rồi, Nó và Lưu lại cho xe chạy dọc theo con
đường đê Trần Quang Khải và đi về phía cây Cầu Long Biên.Nó và Lưu cùng đứng
trên cầu Long Biên ngắm nhìn dòng sông Hồng khi cảnh hoàng hôn xuống. Và rồi cả
hai lại cùng nhìn sang phía cây Cầu Chương Dương để ngắm nhìn những vệt sáng
được phát ra từ những những chiếc đèn pha của những phương tiện chạy qua, chạy
lại trên cầu. Lúc ấy vẻ đẹp lung linh của mọi cảnh vật xung quanh hai đứa trông
thật là tuyệt. Giây phút được cùng nhau ngắm nhìn toàn cảnh thành phố khi đã lên
đèn khiến Nó cảm thấy thật là hạnh phúc. Cho đến tận bây giờ, những kỷ niệm ấy
vẫn luôn luôn hiện lên trong tâm trí khiến Nó càng nhớ Lưu nhiều
hơn.

****

Chủ nhật, đó là ngày duy nhất trong tuần và cũng theo
như quy ước thì bọn chúng sẽ không cùng nhau là cà bên quán Bách Bảo. Nó rất
hiểu điều ấy, bởi lẽ cái ngày cuối tuần luôn là ngày mà những người bạn của Nó,
thằng Mạnh và thằng Đặng sẽ dành thời gian riêng cho gia đình. Nhưng hôm nay thì
khác, Bộ Tứ đã tự phá vỡ cái thông lệ ấy bởi hôm nay là một ngày đặc biệt. Chúng
vẫn luôn luôn nhớ ngày này bởi hôm nay chính là ngày sinh nhật Lưu.
Theo như
lịch hẹn, Nó là đứa có mặt sớm nhất ở quán Bách Bảo ngày hôm nay. Ngồi đợi
khoảng gần nửa tiếng thì hai thằng bạn kia mới tới. Hôm nay, tụi chúng không
cùng uống Trà mà gọi ra một chai rượu quen thuộc có bán tại Bách Bảo. Loại rượu
này rất đặc biệt bới nó chỉ được bán vào những dịp đặc biệt và chỉ bán cho những
vị khách quen của Bách Bảo. Rượu do chính tay Chú Tư chế ra. Thực chất nó được
ngâm từ rượu gạo nguyên chất với một loại nếp cẩm được lấy từ Hà Giang về. Chú
Tư chế rượu rất ngon với tỷ lệ và nồng độ rất hợp lý. Một chút mật ong được pha
vào làm cho ly rượu vừa có độ sánh, độ thơm và một chút ngọt ngọt cay cay nồng
nồng. Loại rượu ấy Lưu vẫn thường có thể uống được mỗi khi có dịp liên hoan đặc
biệt. Rượu có mầu hồng hồng của mầu nếp cẩm bởi thế Bộ Tứ đã tự đặt tên cho cái
loại rượu ấy là “ Anh Đào”.
Mặc dù đã từ lâu lắm rồi Bộ Tứ không còn được gặp
lại Lưu, nhưng tại Bách Bảo hàng năm vẫn diễn ra một bữa tiệc mà trong đó lại
luôn luôn thiếu vắng chủ nhân chính của bữa tiệc ấy.
Vừa nâng ly rượu lên và
cùng tự chúc mừng nhau thì bỗng dưng thằng Đặng nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa
ra vào của quán Bách Bảo.
“ ê tụi ông nhìn kìa, liệu có phải Chú Tư đấy
không nhỉ” thằng Đặng lên tiếng.
Nó quay ra thì đúng là Chú Tư thật. Chú Tư
bây giờ đã già đi rất nhiều, một bàn tay tỳ lên tay thắng cháu đang dắt ông vào.
Một tay thì cầm đôi gậy ba toong chống mạnh xuống đất. Chú Tư bước đi từng bước
một khá run rẩy. Bây giờ Chú Tư đã già yếu, bởi thế mọi việc ở quán Bách Bảo đều
trông cậy cả vào thằng cháu trai. Kể từ ngày Bộ Tứ quay trở lại Bách Bảo nhưng
vẫn chưa một lần được gặp lại Chú Tư. Ngồi ở nhà một mình Chú Tư luôn cảm thấy
buồn vì rất nhớ Bách Bảo nên thi thoảng Chú Tư lại kêu đứa cháu đưa Chú tới
thăm.
Khi Chú Tư tiến vào gần đến bàn của Bộ Tứ, cả ba không ai bảo ai cùng
nhau đứng dậy đồng thanh chào Chú Tư.
“ Con chào Chú Tư, lâu lắm rồi tụi con
không được gặp Chú Tư. Chú Tư có khỏe không ạ” thằng Đặng mau miệng hỏi Chú
Tư.
Chú Tư dừng lại nhìn kỹ ba đứa và chưa kịp phản ứng gì thì thằng Đặng lại
tiếp tục hỏi
“ Chú Tư không nhớ tụi con à. Bọn còn là Bộ Tứ này Chú Tư. Con
là Đặng, đây là thằng Mạnh, còn đây là thằng Quang nữa này Chú Tư”
Chú Tư
nhìn xuống bàn nơi đang có chai rượu “ Anh Đào” và ba ly rượu đang được uống dở.
Chú Tư quay lại nhìn tụi chúng rồi nói. “ Nhớ chứ sao không nhớ. Tụi bay làm sao
tao quên được” Chú Tư cười thật tươi. Nụ cười của Chú Tư trông thật là hiền hậu.
Rồi Chú Tư lại nói tiếp “ nhưng sao tụi bay lại ngồi đây chỉ có ba thằng vậy.
Thế cái Lưu đâu rồi”
Nghe Chú Tư nói vậy, tụi chúng bất chợt im lặng. Nó và
thằng Mạnh thì cúi đầu xuống, duy thằng Đặng còn lý nhí được vài câu
“ ồ Chú
Tư còn nhớ được cả tên của Lưu cơ ạ. Dạ cô ấy hôm nay không tới được thưa Chú
Tư”
Có vẻ như Chú Tư đã cảm nhận được bầu không khí của Bộ Tứ đang có điều gì
đó là lạ nên Chú Tư nói.
“ thôi tụi bay cứ ngồi uống rượu vui vẻ đi, để Chú
Tư đi vào trong. Đứng lâu bây giờ chân Chú Tư yếu rồi không chịu được lâu”

Dạ vâng thưa Chú Tư”.
Nhìn Chú Tư đi khuất vào phía sau quầy Trà rồi cả ba
bọn chúng lại cùng ngồi xuống.
Bầu không khí của tiệc rượu bỗng dưng trầm hẳn
xuống. Cả ba đều thấy buồn và trống trải. Có lẽ cả ba đang bồi hồi xúc động khi
cùng nhớ về kỷ niệm sinh nhật lần đầu tiên của Lưu với Bộ Tứ.

**** KỶ
NIỆM SINH NHẬT

Hôm ấy là một ngày thứ sáu, ngày sinh nhật Lưu. Bộ Tứ
quyết định lên kế hoạch cúp học để vui chơi cho trọn ngày. Hôm đó, Nó được Bộ Tứ
phân công đi đón Lưu ở tại bến xe buýt ngay đầu đường Thái Thịnh. Sáng đó, Nó
thức dậy từ rất sớm bởi cảm giác vô cùng hồi hộp. Ba đứa con trai chúng Nó lên
kế hoạch mỗi đứa sẽ tự tặng Lưu một món quà bất ngờ và thật đặc biệt. Bọn chúng
sẽ tập trung tại quán Bách Bảo rồi sau đó sẽ thực hiện những kế hoạch tiếp theo
trong ngày. Cả đêm Nó nằm suy nghĩ về món quà sẽ tặng Lưu. Nó cảm thấy rất lúng
túng vì không biết sẽ tặng gì cho Lưu cả. Vốn Nó luôn là một đứa nhút nhát nhất
trong nhóm. Từ trước tới nay Nó cũng chỉ biết học và học nhưng chưa một lần biết
tặng quà cho bạn gái và còn đặc biệt hơn lại là một người con gái Nó yêu mến. Nó
nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi cũng tự nhủ hay là mình sẽ tặng Lưu một bó hoa. Có lẽ
mình sẽ đến thật sớm và đứng chờ Lưu ở bến xe buýt trên tay cầm một bó hoa như
vậy chắc hẳn sẽ vô cùng lãng mạn.
Sớm ngủ dậy, Nó lựa chọn cho mình một bộ
quần áo mà Nó cho rằng đẹp nhất và yêu thích nhất. Chẳng kịp ăn sáng Nó đã vội
vã rời khỏi nhà. Trên đường Nó đã đi qua rất nhiều cửa hàng hoa. Trông những
bông hoa tươi vào lúc sáng sớm thật là đẹp. Sắc mầu của rất nhiều loài hoa khác
nhau khiến cho những gánh hàng hoa và cả những cửa tiệm hoa Nó đã đi qua trông
thật là rực rỡ. Rất nhiều lần Nó muốn dừng xe lại để mua một bó hoa tặng Lưu
nhưng rồi Nó lại cảm thấy ngượng ngùng, mắc cỡ không dám đứng lại mua. Nó tự nhủ
thôi bỏ qua hàng này đi. Chắc hẳn phía trước còn nhiều cửa hàng hoa nữa cơ mà.
Mấy lần ngập ngừng dừng lại định mua, thế mà Nó vẫn không sao chiến thắng nổi
được cái bản tính nhút nhát của Nó. Cho đến khi Nó đã đạp xe tới đến bến xe buýt
như đã hẹn để đón Lưu mà vẫn chưa mua được một bó hoa nào cả.
Vậy là Nó đã
bỏ qua hàng hoa gần nhất rồi. Nó tính vòng xe quay lại để mua hoa nhưng Nó lại
nghĩ có thể khi xe buýt đến, Lưu xuống bến mà lại không trông thấy Nó ở đó chắc
Lưu sẽ giận vì cho rằng Nó tới trễ. Thế là Nó quyết định thôi không vòng xe quay
lại nữa.
Một chiếc xe buýt tuyến 02 tới, rồi lại tiếp một chuyến xe số 02
nữa đã đi qua nhưng vẫn chưa thấy Lưu xuống xe. Thực sự là lúc bấy giờ vẫn còn
sớm mà. Nó cảm thấy xót ruột khi đứng đợi như vậy. Nó lại nghĩ đến chuyện chạy
vòng xe lại để mua hoa. Nhưng rồi Nó lại sợ có thể rằng khi Nó vừa đi khỏi đấy
thì xe buýt của Lưu sẽ đến ngay. Nó ngập ngừng vừa muốn quay lại mua hoa và lại
vừa muốn đứng đợi Lưu. Với cái tính không quyết đoán ấy của Nó khiến Nó cũng
thật là khổ sở. Trong lòng cứ suy nghĩ miên man. Nó gạt trân chống xe xuống đất
rồi cứ quay đi rồi lại quay lại. Cứ thế Nó đi đi lại lại bên chiếc xe.
Thế
rồi Nó nhìn thấy chiếc xe buýt số 02 đang tiến đến. Đó là chuyến xe thứ năm kể
từ lúc Nó đứng đợi Lưu. Nó thầm mong Lưu sẽ có trên chiếc xe buýt đó.
Và quả
đúng như vậy, từ xa Nó đã trông thấy Lưu đang đứng ngay ở gần cửa để chuẩn bị
xuống xe. Nó cảm thấy vô cùng mừng rỡ và liền giơ tay vẫy vẫy Lưu. Từ trên xe
Lưu cũng đã nhìn thấy Nó, Lưu nở một nụ cười rất tười và tràn đầy hạnh phúc.

Đón được Lưu rồi nhưng trong lòng Nó vẫn có một chút buồn buồn. Nó buồn bởi
Nó cảm thấy rất thất vọng với chính Nó. Nó tự thầm trách mình vì đã chưa chuẩn
bị cũng như chưa mua được món quà sinh nhật để tặng Lưu. Hôm nay, mọi cái chẳng
hề diễn ra đúng như Nó mong đợi về một hình ảnh lãng mạn mà tối qua Nó đã từng
nghĩ tới.
Từ bến xe, Nó trở Lưu tới thẳng quán trà Bách Bảo. Khi hai đứa tới
nơi, Nó thật là ngạc nhiên vì đã thấy hai thằng bạn, Mạnh và Đặng đã ngồi đó chờ
sẵn. Trên bàn không cần phải mở hộp ra thì cũng có thể nhận ngay ra được đó là
một hộp bánh ga tô, bên cạnh đó là một trai rượu Anh Đào. Cùng với một hộp con
con Nó đoán chắc đó là hộp nến sinh nhật.
Vừa nhìn thấy hai đứa đi vào quán
thằng Đặng nhanh nhảu vẫy tay kêu. “ Ê Quang, lại đằng này ”.
Rồi buổi tiệc
sinh nhật của Lưu được bắt đầu. Cả lũ nâng ly chúc mừng Lưu. Thằng Quang và
thằng mạnh cùng nhanh tay cắm những cây nến sinh nhật với đủ màu sắc lên chiếc
bánh ga tô. Số nến được cắm lên vừa đúng bằng số tuổi của Lưu cũng như chính là
số tuổi của mọi thành viên khác trong Bộ Tứ vậy.Chiếc bánh hình vuông được trang
trí rất đẹp. Trên chiếc bánh có đính kèm dòng chữ “Mừng sinh nhật cô bạn gái
đáng yêu của Bộ Tứ ”. Một bên mép cạnh của chiếc bánh được trang trí với những
bông hoa đủ mầu sắc và đính lên một trái dâu tươi mọng đỏ trông thật là ngon
mắt. Thằng Đặng giải thích chiếc bánh này hình vuông có bốn cạnh tượng trưng cho
bốn thành viên của nhóm chúng ta. Cạnh được trang trí những hoa văn và những
bông kem đẹp nhất kia chính là biểu tượng của Lưu. Vì cô bạn Lưu của chúng ta sẽ
luôn luôn là một cô gái sinh tươi nhất trong nhóm. Thằng Đặng vừa nói xong thì
cả nhóm đã phá lên cười. Khi thằng Đặng nói vậy thì thằng Mạnh tranh thủ châm
những ngọn nến. Còn Nó chỉ biết ngồi lặng xem hai thằng bạn sắp xếp mà thôi.
Tiếp theo sau là phần cầu nguyện về những điều ước và Lưu thổi tắt nến.
“ và
tiếp theo đây là tiết mục quan trọng nhất, tèng teng” thằng Đặng lên tiếng.

“ xin giới thiệu tiết mục tặng quà cho bạn Lưu” vừa nói thằng Đặng vừa rút
ra từ trong cặp sách một tờ giấy hình vuông đã được ép plastic rất cẩn thận.
Trên tờ giấy hình vuông được trang trí những đường viền có hoa văn. Ở bên trong
khung hình ấy là những dòng chữ tiếng anh được viết khá nắn nót và cũng khá uốn
éo. Đó chính là lời của bài hát tiếng anh Happy Birthday của nhóm nhạc New kid
on the block. “this is for you” thằng Đặng vừa nói vừa trao cho Lưu món quà ấy.
Tiếp theo là thằng Mạnh tặng quà cho Lưu.
“ thưa bạn Lưu thân mến của tôi
ơi. Xin hãy nhận lấy tấm lòng của người bạn thân này” không ngờ thằng cha Mạnh
này cũng văn vẻ ghê Nó nghĩ bụng vậy. Thằng Mạnh đưa ra cũng là hai tờ giấy được
cắt vuông góc. Một tờ chính là tấm hình một bó hoa được vẽ bằng chì sáp và được
tô vẽ rất nhiều mầu sắc. Trông tấm hình tựa như một bó hoa tổng hợp với nhiều
loài hoa khác nhau thật là đẹp. Tấm hình thứ hai là một chiếc nơ kẹp tóc. Không
ngờ thằng cha Mạnh khóe tay ra phết. Nó thầm khâm phục tài nghệ của những cậu
bạn trong nhóm
Vậy đó, tất cả những món quá Đặng và Mạnh tặng cho Lưu đều là
những món quà do chính tự tay các cậu ấy làm ra.
“ sao rồi thế còn quà của
Quang đâu. Đưa ra cho mọi người xem nào” thằng Đặng thúc giục nó.
“ Ồ xin
lỗi mình không có quà, mình vẫn chưa chuẩn bị được” Nó cảm thấy ruột gan cồn
cào, mặt mũi nóng bừng lên vì bối rối và xấu hổ. Khi Lưu và hai thằng bạn cùng
quay sang nhìn Nó.
“ ồ, vậy là cậu định giấu bọn này nha. Chắc lại tính để
dành cho Lưu một sự bất ngờ đây phải không” thằng Đặng nói vậy. Chắc có lẽ hai
thằng bạn không nghĩ rằng Nó thực sự đã không mua hoa như dự kiến. Hai đứa chắc
lại suy nghĩ theo một xu hướng tình cảm khác. Như hiểu ý cậu bạn nên hai thằng
Mạnh và Đặng cũng không nói thêm gì nữa. Bọn chúng lại tiếp tục vừa uống vừa ăn
bánh ngọt và nói chuyện thật là vui vẻ.
Ăn uống xong một hồi lâu rồi thằng
Mạnh lên tiếng. “ tôi tuyên bố hôm nay Bộ Tứ sẽ cùng nhau cúp cua. Cả ngày hôm
nay tụi mình sẽ đi chơi cho thỏa thích để mừng sinh nhật Lưu. Hoạt động tiếp
theo sau đây, Lưu sẽ được ưu tiên lựa chọn và đưa ra yêu cầu. ”.
Rời quán
Bách Bảo, Bộ Tứ lại tiếp tục chuyến đi dã ngoại ra vùng ngoại ô. Tụi chúng đẹp
xe sang Gia Lâm và chạy dọc men theo con đê hướng về phía làng gốm Bát
Tràng.
Bọn chúng vừa đi vừa nói chuyện thật là vui vẻ. Khung cảnh hai bên
đường đi vào cái ngày hôm đấy sao Nó cảm thấy đẹp một cách lạ thường. Thực ra,
những khung cảnh như vậy không mấy gì xa lạ với Nó. Bởi vì ở làng quê của tụi
bọn chúng rất dễ dàng bắt gặp những con đê bao quanh làng và còn có thể bắt gặp
cả những hình ảnh các cậu bé chăn trâu đang nô đùa trên triền đê. Nhưng với Lưu
lại khác hẳn. Ngay từ khi sinh ra và lớn lên những hình ảnh nhộn nhịp của đường
phố Hà nội đã trở nên quá thân quen với cô. Bởi thế mỗi khi có dịp được đi ra
ngoại ô cùng Bộ Tứ thì Lưu luôn luôn tỏ ra rất hào hứng. Nét mặt Lưu trông rất
hạnh phúc. Miệng cô luôn tươi cười khi ngồi sau xe Nó. Đôi lúc cô còn thích đùa
nghịch với hai cậu bạn chạy xe phía sau, bằng cách buông thõng hai chân cho gần
chạp tới đất. Còn hai cách tay thì giang rộng ra hai bên, ngửa mặt lên bầu trời
rồi la hét một cách rất phấn khích.
Rồi xe chúng chạy qua một vài khu đất
trống trên đường, cỏ và hoa dại mọc xen kẽ nhau. Những bông hoa cỏ may trắng
muốt tựa như một thảm bông trắng trên đó còn được tô điểm xen kẽ lấm tấm những
sắc màu đỏ, vàng, tím thật sặc sỡ của những bông hoa dại khiến Lưu cảm thấy
thích thú vô cùng.
“ hêy Quang nhìn kìa, những bông hoa cỏ may đẹp không kìa”
Lưu khẽ vỗ nhẹ vào lưng Nó rồi vừa nói vừa chỉ tay về phía thảm cỏ dại ven
đường.
“ dừng xe lại một chút đi Quang, Lưu thấy những bông hoa kia đẹp quá.
Chúng mình dừng lại đây chơi chút nha”
Quả thật lúc ấy Nó chưa thực sự cảm
nhận thấy hết cái đẹp của những bông hoa cỏ may ấy, nhưng Nó vẫn dừng xe lại.
Không những thế Nó còn chạy lại đó hái một bó to những bổng cỏ may và những đóa
hoa dại. Cầm bó hoa vừa hái được rồi trao cho Lưu. Lúc này thì Nó mới thực sự
cảm thấy những bông hoa ấy thật là đẹp. Đẹp hơn rất nhiều so với những bông hoa
mà Nó đã nhìn thấy từ những cửa hàng hoa sáng nay.
“Quang tặng Lưu này. Chúc
mừng sinh nhật Lưu” vừa đưa hoa cho Lưu Nó vừa ấp úng nói. Trong lòng Nó thật sự
cảm thấy rất hạnh phúc, còn hai cậu bạn chỉ biết đừng nhìn và vỗ tay cổ vũ cho
Nó.
Tiếp tục lên xe để đi về phía làng gốm Bát Tràng. Hôm đó, Bộ Tứ đã đi bộ
một vòng quanh làng xem các nghệ nhân làng gốm say xưa làm việc để tạo ra những
tác phẩm nghệ thuật. Tụi chúng cũng bắt tay vào làm thử. Bọn chúng đều được
những người thợ ở đấy hướng dẫn cho cách lấy đất sét nhào nặn ra những khuân
hình mình yêu thích. Các thành viên của Bộ Tứ ai nấy cũng đều vô cùng thích thú
vì được tự do thỏa thích nhào nặn, rồi xoay xoay, gọt gọt để tạo ra những sản
phẩm của riêng mình. Trên mỗi sản phẩm chúng lại còn tô, còn vẽ và cả viết lên
trên đó những gì chúng thích nhất.
Nó vốn là đứa vụng về nhất hội nên tốn khá
nhiều thời gian. Loay hoay mãi Nó cũng đã tự tay nặn được một chiếc tách. Rồi Nó
có vẽ lên trên đó một khuân mặt cười trông thật là nghộ. Kèm với chiếc tách, Nó
còn làm ra được cả một chiếc cốc để uống nước. Bao quanh chiếc cốc Nó chấm những
nốt chấm liti tựa như một bông hoa và còn có đề một dòng chữ “ tặng Lưu yêu quý”
. Còn có cả một bí mật nho nhỏ nữa. Trong lúc mọi người còn đang vui đùa hạnh
phúc với những sản phẩm mà mình đã làm ra thì Nó cũng đã kịp khắc thêm ở dưới
đáy cốc một chi tiết ( Q ♥ L). Nó đoán là hai người bạn kia sẽ không bao giờ
biết đến bí mật đó của Nó. Và Nó cũng hy vọng một lúc nào đó Lưu sẽ nâng chiếc
cốc lên và nhìn vào dưới đáy cốc này để thấy được điều bí mật ấy.
Vậy là Bộ
Tứ đã có một ngày đi chơi thật thỏa thích. Điều thú vị nhất là tụi chúng đã được
tự tay làm ra được những sản phẩm gốm thật đẹp. Tuy vậy, ngày chúc mừng sinh
nhật Lưu vẫn chưa thực sự kết thúc. Trời đã sẩm tối nhưng tụi chúng vẫn chưa hề
muốn chia tay nhau. Bộ tứ lại tiếp tục rủ nhau đến Hoàng Cầu. Một địa chỉ quen
thuộc khi nào tụi chúng muốn hát hò để giảm căng thẳng và stress là Bộ Tứ lại
tìm đến đó . Nơi đó không thực sự là một quán hát Karaoke như bây giờ. Mà chỉ
đơn giản là nơi chúng có thể vừa uống, vừa hát một cách nhẹ nhàng và vui vẻ. Duy
ở nơi đây, Bộ Tứ có thể được thưởng thức hầu hết những ca khúc Trịnh Công Sơn
hay những bản nhạc hòa tấu vô thường, rồi có cả những ca khúc thuộc dòng nhạc
tiền chiến mà bọn chúng yêu thích. Chủ quán ở đây rất quen với Bộ Tứ vì họ là
một người bà con quen thuộc của thằng Mạnh. Thú vị nhất là ở đây tụi chúng cũng
có thể được thưởng thức cả hương vị của những ly rượu táo mèo.( thực ra Bộ Tứ
không phải là những đứa trẻ hay uống rượu. Nhưng có thể nói các thành viên của
Bộ Tứ ai cũng có thể nhấm nháp một ly rượu rượu con con mà không hề bị say. Tụi
chúng làm vậy khi thực sự thấy cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc và cũng chỉ uống
khi có dịp đặc biệt nhất mà thôi ).
Thấy Bộ Tứ đến nên anh chủ nhà đã nhanh
chóng đi chuẩn bị một đĩa lạc rang, một đĩa mực khô cùng với một bình rượu con
con hình trái bầu lê ( tựa như chiếc hồ lô con con của Tôn Hành Giả). Anh chủ
quán rời khỏi căn phòng để Bộ Tứ bắt đầu tự do vui vẻ hát hò và chọc đùa nhau.

Bộ Tứ đều có một điểm chung là rất thích nghe Nhạc Trịnh. Có thể nói việc
hát và đánh đàn là sở trường duy nhất Nó có thể có được. Tối đó Nó đã hát hai ca
khúc mà Lưu luôn yêu thích nhất đó là bài Ở Trọ và Hạ Trắng. Và tất nhiên khi
hai thằng Đặng và Mạnh hát, Nó không hề quên nhiệm vụ đệm đàn ghi ta dạo nhịp
cho các bạn.
Chia tay hai thành viên của Bộ Tư Nó tiếp tục nhiệm vụ đưa Lưu
về nhà. Đối với Nó thì cái ngày sinh nhật ấy là một ngày hạnh phúc nhất của cuộc
đời Nó. Nó đã có một ngày thật vui vẻ và đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ.


***** THE CALL
Và rồi ba năm học phổ thông của Bộ Tứ đã trôi đi thật
là nhanh. Học hết ba năm của bậc THPT các bạn trong lớp đều đăng ký thi vào
những trường đại học khác nhau. Đứa thì muốn học ngành y để trở thành bác sĩ,
người lại muốn học kinh tế để trở thành một nhà doanh nghiệp và có đứa lại muốn
được làm luật sư. Tuy nhiên, các thành viên của Bộ Tứ vẫn quyết định học tiếp
đại học tại trường Khoa Học Tự Nhiên. Nhưng mỗi đứa lại lựa chọn những chuyên
ngành học khác nhau. Nó rất thích được nghiên cứu về khí tượng học giống như
công việc mà người bác họ Nó đang làm. Thế nên Nó đã đăng ký học khoa Khí Tượng
Thủy Văn. Hai thằng bạn của Nó vẫn luôn luôn yêu thích những ngành nghề về lĩnh
vực công nghệ và điện tử. Thằng Mạnh đăng ký học Công nghệ thông tin. Thằng Đặng
thì lựa chọn chuyên ngành Điện tử viễn thông. Chỉ duy nhất có Lưu là vẫn tiếp
tục đi theo chuyên ngành toán học.
Thật là vô cùng vui sướng khi lên đại học
nhưng Bộ Tứ vẫn được xếp vào cùng một lớp học trong giai đoạn một. Bởi thế mà
các thành viên của Bộ Tứ vẫn còn được học cùng nhau trong hai năm đầu của hệ đại
học.
Bước vào môi trường sống sinh viên, dường như trong cuộc sống của mỗi
thành viên cũng đã có nhiều biến đổi. Tuy vậy Bộ Tứ vẫn luôn luôn thân thiết,
gắn bó với nhau. Tụi chúng giờ không còn dành nhiều thời gian để cùng nhau học
tập và thảo luận về những bài toán theo chuyên đề như trước nữa. Sau những giờ
học ở trên lớp Mạnh và Đặng đã tranh thủ tìm kiếm những công việc làm thêm để
kiếm tiền. Nó được người bác họ cho đi theo để phụ giúp làm một số công việc
cũng nhằm để cho Nó có cơ hội làm quen dần và tìm hiểu thêm về Khí tượng học.
Lưu thì vẫn đam mê toán học và hàng ngày cô đi làm gia sư dạy toán cho những em
học sinh phổ thông. Các thành viên của Bộ Tứ đều cảm thấy rất vui vì giờ đây đứa
nào cũng có những công việc làm thêm của mình. Và hơn hết là chúng đã tự kiếm
được ra những đồng tiền để cải thiện việc chi tiêu của mỗi đứa. Đặc biệt là
thằng Mạnh và Đặng, không còn nữa, cái cảm giác và tâm trạng thấp thỏm mong chờ
tiền mẹ gửi từ quê lên như hồi trước. Dù bận rộn mấy với những công việc làm
thêm nhưng các thành viên của Bộ Tứ vẫn không hề bỏ được thói quen tụ tập cùng
nhau uống Trà Đạo Bách Bảo. Có lẽ đó là những giây phút hạnh phúc nhất của Bộ Tứ
khi được ở bên nhau, cùng nhâm nhi những li trà nóng.

*****
Tàn cuộc,
Mạnh và Đặng đứng lên ra về. Nó còn cố ngồi lại một mình nhâm nhi ly Trà nóng.
Lúc nào cũng vậy, mỗi khi chia tay hai thằng bạn, rời khỏi Bách Bảo là lòng Nó
lại thấy thật buồn và cô đơn. Đã hơn chục năm rồi Nó không được gặp lại Lưu.
Không biết giờ này Lưu đang sống ở đâu nữa. Ngay đến như thằng Mạnh vẫn luôn
luôn ở Hà nội suốt kể từ ngày ra trường mà cũng không hề biết được tin tức gì
của Lưu.
Học xong ra trường mỗi đứa đều rất bận rộn với những công việc của
riêng mình. Thằng Mạnh đã muốn sớm được trở thành một ông chủ nên đã bắt tay
ngay vào công việc kinh doanh của riêng mình. Những bước đi đầu tiên trong sự
nghiệp khiến Mạnh đã có rất nhiều lo toan, rất vất vả và gặp nhiều khó khăn. Vô
cùng bận rộn với công việc nên thằng Mạnh cũng chẳng còn chút thời gian nào để
dành riêng cho Bộ Tứ.
Thằng Đặng thì nay đây mai đó, chuyển từ công ty này
tới công ty khác. Hết làm lĩnh vực này rồi lại chuyển đổi lĩnh vực khác. Chỉ cần
nói đến thời gian tìm kiếm công ty mới hay việc làm mới cũng đã đủ để cho thằng
Đặng bù đầu.
Còn Nó, ngay sau khi tốt nghiệp đại học với một kết quả học tập
tốt. Nên Nó đã nhanh chóng dành được một xuất học bổng đi du học cao học tại Đức
do Viện nghiên cứu Khoa Học và Khí Tượng Thủy Văn trao tăng. Được đi du học Nó
mừng lắm nên đã vội vã về quê để chuẩn bị những hồ sơ cần thiết cho chường trình
đi du học.Vậy là Bộ Tứ dường như đã mất liên lạc với nhau từ đó.
Sau khi về
nước Nó đã tìm gặp lại được thằng Mạnh và Thằng Đặng. Duy chỉ có Lưu là Nó vẫn
chưa thể gặp lại được. Thông tin duy nhất mà bọn chúng biết được là từ Phương
một người bạn học cùng cấp ba với Bộ Tứ và về sau cũng đã học cùng với Lưu ở lớp
toán học.
Nghe Phương nói, sau khi tốt nghiệp đại học Lưu đã tham gia vào một
chương trình phổ cập giáo dục của Sở Giáo Dục. Lưu đã phải trực tiếp đi đến rất
nhiều các vùng miền trong cả nước. Đi về những vùng sâu, vùng xa để cùng tham
gia những chương trình giảng dạy. Có khi còn đi đến các vùng núi cao như Tuyên
Quang, Hà Giang, Lạng sơn…. Rồi chương trình lại di chuyển vào các tỉnh miền
Trung, miền Nam. Lưu đã từng đặt chân tới cả những nơi xa xôi hẻo lánh của vùng
đồng bằng sông Cửu Long. Đi theo chương trình phổ cập giáo dục trên cả nước nên
Lưu cũng đã có được rất nhiều cơ hội đi đến rất nhiều nơi khác nhau. Những
chuyến đi đã giúp Lưu hiểu thêm được rất nhiều điều về cuộc sống xung quanh mỗi
chúng ta. Mọi điều Lưu được tận mắt thấy khác rất nhiều với những gì mà cuộc
sống xung quanh nơi Lưu đã từng được sống và lớn lên. Đồng thời với những trải
nghiệm của mỗi chuyến đi đã giúp Lưu có thể mường tượng ra được cảnh quê nhà của
những người bạn trong nhóm Bộ Tứ. Lưu lại cảm thấy yêu quý các bạn hơn và cô đã
rất nhớ họ.
Phương còn nói có khi Lưu cũng đã phải đi ra cả những hòn đảo xa
như Côn Đảo,Phú Quốc. Nghe đâu chương trình ấy kéo dài suốt 5 năm. Nhưng sau khi
kết thúc chương trình thì Phương cũng không rõ Lưu đã đi đâu và làm gì nữa.

Nghe phong phanh có người nói, Lưu đang công tác giảng dạy tại trường Đại
Học Nông Nghiệp I, hay có người lại bảo Lưu đang dạy tại trường Kỹ Thuật Công
Nghiệp. Nhưng Nó đã kiểm tra lại tất cả những thông tin ấy thì đều không phải
vậy.
Kể từ khi về nước, một mình Nó đã rất nhiều lần cố gắng tìm kiếm mọi
thông tin về Lưu. Nó tìm tới tất cả các trường học từ cấp ba và đại học ở Hà nội
nhưng cũng không hề có thông tin gì của Lưu. Chắc có lẽ giờ Lưu cũng đã không
còn công tác về lĩnh vực giáo dục nữa chăng.
Nó tìm đến tận khu nhà Lưu ngày
trước, nhưng giờ đây xóm ngõ ấy đã có rất nhiều đổi thay. Gia đình Lưu cũng đã
chuyển đi đến một nơi khác từ rất lâu rồi. Hỏi thăm xung quanh hàng xóm, có
người nói gia đình Lưu chuyển vào Thành Phố Đà Nẵng sinh sống. Có người thì bảo
không phải như vậy. Gia đình Lưu đã bán nhà để qua Mỹ định cư cùng ông bà nội.
Rồi có người lại nói, cả gia đình Lưu giờ đã chuyển vào thành phố Hồ Chí Minh.
Mỗi người đưa ra những thông tin khác nhau khiến Nó thực sự cảm thấy rất bối rối
và cũng rất buồn.
Nó thầm nghĩ, thông tin mọi người đưa ra cũng đều có lý cả.
Vì đúng như Nó được biết thì ông bà nội Lưu đang sinh sống tại Mỹ. Còn ở thành
phố Đà Nẵng, thì cũng đã có lần Nó được nghe Lưu kể về một người bác là chị gái
họ của bố Lưu đang sinh sống tại đó.
Thấy Nó qua lại khu phố nhiều lần để
mong tìm hỏi thông về gia đình Lưu. Một cụ già bán quán nước ngay đầu hẻm nhà
Lưu đã chỉ Nó tìm đến một nơi có thể biết được địa chỉ của Lưu.
“này cháu
muốn tìm cái Lưu phải không?” bà cụ hỏi
“ Dạ vâng ạ thưa bà. Bà làm ơn cho
con hỏi nhà Lưu giờ chuyển đi đâu rồi ạ” Nó mừng quá nên liền hỏi ngay cụ.

bà cũng không có biết đâu cháu. Nhà cái Lưu nó chuyển đi cũng đã lâu rồi. Cũng
phải đến gần chục năm rồi. Nhưng sau khi nhà Lưu chuyển đi, bà vẫn thấy thi
thoảng cái Lưu nó đến đây chơi, thăm nhà cô Mùi” bà cụ từ từ nói với Nó.

vậy hả bà. Thế bà cho con hỏi nhà cô Mùi ở đâu ạ” Nó vội vã hỏi cụ
“ uhm, nhà
cô Mùi cũng chuyển đi rồi. Cháu đến 92 Lò Đúc hỏi thăm nhà cô Mùi. Đến đó có khi
cô Mùi có thể cho cháu biết được địa chỉ nhà cái Lưu đó”
“ dạ vâng con cám ơn
bà. Thôi con chào bà, con đi luôn đây bà ạ”
Nó mừng quá liền chạy xe ngay
đến 92 Lò Đúc tìm gặp cô Mùi. Cô Mùi là người hàng xóm thân thiết nhất của gia
đình Lưu trong khu phố ấy. Cô Mùi sống độc thân nên luôn yêu quý Lưu như con
gái. Lưu cũng rất thương và gần gũi với cô Mùi thế nên nhiều lần Lưu đã ghé lại
nơi nhà cũ để thăm cô. Nhưng thật tiếc, cô Mùi cũng không thể cho Nó biết địa
chỉ của Lưu. Thông tin duy nhất Nó biết được là gia đình Lưu đã qua Mỹ sinh sống
với ông bà nội. Nhưng Lưu hiện tại thì vẫn đang sinh sống và làm việc tại Hà
nội. Cô Mùi nói “cái Lưu không chịu đi cùng gia đình. Vì nó muốn được ở lại đây.
Lưu nó thuê nhà sống một mình. Con bé cũng có vẻ thường xuyên thay đổi địa chỉ
nên giờ cô cũng không biết nó đang ở đâu nữa. Và cũng đã rất lâu rồi không thấy
Lưu ghé qua chơi thăm cô”
Nó thấy buồn và rất hụt hẫng khi nghe cô Mùi nói
vậy. Nhưng dù sao Nó vẫn cảm thấy còn có chút hy vọng rằng sẽ gặp lại được Lưu.
Vì dù sao Nó cũng biết được Lưu vẫn đang có mặt ở Việtnam và cũng vẫn còn đang
sinh sống ở một nơi nào đó của Hà nội.
“ cô ơi, vậy khi nào Lưu tới thăm cô.
Cô hỏi giúp cháu địa chỉ của Lưu được không ạ. nếu có bất kỳ tin tức gì cô làm
ơn nhắn cháu với cô nhé”. Thật là may khi biết được cô Mùi. Nó để lại thông tin
của Nó và ngày đêm vẫn mong có được tin tức từ cô Mùi báo cho. Nhưng cũng đã gần
bẩy năm trôi qua rồi mà vẫn không thấy có tin tức gì cả. Thi thoảng Nó vẫn tới
thăm cô Mùi và mong sao có được tin tức của Lưu. Nhưng lần nào tới Nó cũng thấy
buồn và thất vọng.
Nó vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định ngừng tìm kiếm thông tin
về Lưu. Và Nó vẫn luôn luôn nuôi hy vọng rồi một ngày nào đó sẽ được gặp lại cô.
Bất cứ khi nào, hễ có nghe được tin gì về Lưu là Nó lại chạy bổ đi tìm. Có lần
Nó nghe nói Lưu hiện đang sống bên Gia Lâm. Giờ cô đang là chủ nhân của một tiệm
cho thuê sách báo và đồng thời cô cũng là chủ một cửa hàng sách ngoại văn. Nghe
nói vậy, Nó đã bỏ ra hơn một tháng trời chạy xe lùng xục khắp các con phố, ngõ
hẻm của các đường bên Gia Lâm để tìm địa chỉ Lưu. Nhưng mọi cuộc tìm kiếm cũng
đều vô vọng.
Và rồi Nó lại nghe được thông tin, Lưu đang kinh doanh những đồ
lưu nhiệm và là chủ tiệm một cửa hàng hoa tươi trên đường Xuân Thủy. Thế rồi Nó
lại đi tìm. Nó tìm đến tất cả những cửa hàng hoa, rồi cả những cửa hàng kinh
doanh đồ lưu niệm ở Hà nội. Nhưng chẳng nơi nào là có thông tin của Lưu cả. Nó
cảm thấy rất buồn, rất buồn. Nó thực sự rất muốn được gặp lại Lưu dù chỉ một lần
thôi cũng được. Vì trong lòng Nó luôn chứa đựng một điều mà Nó rất muốn được nói
ra. Nó vẫn luôn luôn tự dằn vặt và trách chính mình vì đã làm tổn thương đến
Lưu. Nó thấy mình đã nợ Lưu một câu trả lời. Một câu trả lời mà đối với Nó lúc
ấy chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là một sự hờn ghen, hay như là một sự dỗi hờn trẻ
con của Nó.
*****
Ngồi lại một mình uống cạn tách trà nóng, rồi lại tiếp
tục một tách trà nữa. Nó thực sự không muốn đứng lên và cũng không muốn rời khỏi
Bách Bảo. Đối với Nó đây là nơi chốn bình yên nhất. Bởi nơi đây mọi kỷ niệm về
Bộ Tứ, về Lưu sẽ được sống lại trong Nó. Và có lẽ điều duy nhất ấy mới có thể
làm vơi bớt đi nỗi cô đơn và trống trải trong lòng Nó mà thôi.
Hơn năm giờ
chiều, trời cũng đã nhá nhem tối. Nó từ từ đứng dậy rồi rời khỏi quán Bách Bảo.
Nó vẫn không muốn về nhà, nên lại cho xe chạy thẳng đường Nguyễn Trãi hướng về
Tây Sơn. Nó cho xe chạy từ từ và ngay phía đằng trước Nó là một chiếc xe buýt số
02. Đúng là tuyến xe buýt mà ngày xưa vẫn thường cùng đồng hành với Lưu hàng
ngày khi tới trường.
Theo sát chiếc xe buýt đến tận cổng trường ĐH Công Đoàn,
chiếc xe dừng đón khách rồi lại đi ngay. Xe của Nó cũng dừng theo và cứ thế đứng
ỳ ra. Một chân đặt lên chân côn, còn một chân thì ấn mạnh lên bàn đạp phanh. Bàn
chân Nó như cứng đơ lại, không sao nhúc nhích đi được. Trái tim Nó lúc này đập
thật nhạnh và mạnh. Nó cứ thế ngồi lì trên xe, mắt hướng nhìn về phía biển đậu
dừng xe.
Và rồi mọi ký ức của Nó và Lưu lại ùa về. Vẫn khung cảnh nơi đây,
vẫn đứng đó cột biển trạm dừng xe. Chỉ đôi chút khác xưa, đó là giờ đây còn có
thêm cả một nhà chờ xe buýt với một hàng ghế đã được dựng lên. Không còn thấy
bóng dáng những chiếc xe đạp bán hoa hay những quán nước giải khát bên lề đường.
Thay vào đó là một hay hai chiếc xe đạp cùng với những bịch bỏng ngô to được đặt
ở phía đằng sau xe. Khi ấy nụ cười cùng giọng nói của Lưu lại hiện y nguyên
trong đầu Nó. Nó nhớ như in cái ngày ấy cái ngày mà Nó đã dũng cảm mua hoa tặng
Lưu và đó cũng là giây phút đầu tiên Nó đã được cầm tay một người con
gái.
Hôm đấy là một buổi chiều tối thứ bẩy. Như thường lệ Nó trở Lưu đến bến
xe buýt Công Đoàn. Nó nhìn thấy có một cô đứng bán rất nhiều loại hoa trên một
chiếc xe đạp. Bất chợt Nó dựng chân chống xe rồi nói “ Lưu đứng đây trông xe, để
Quang chạy qua đây một lát”
Lưu chưa kịp phản ứng gì thì Nó đã chạy nhanh về
phía cô bán hoa. Có rất nhiều loại hoa khác nhau: hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng,
những bông cúc trắng, cúc vàng và cả những bông hoa lan tây trắng muốt. Nhưng nó
cảm thấy thích nhất những bông hoa phăng đỏ rực được dựng đứng trong một cái xô
nhỏ đặt trên giỏ xe ở phía trước. Lúc này trông Nó có vẻ rất tự tin không hề do
dự hay nhút nhát như cái ngày sinh nhật lần đầu tiên của Lưu nữa. Nó nói “ cô
ơi, cô bán cho cháu một bó hoa phăng. Mà cô có giấy gói không cô. Cháu muôn mua
tặng cho bạn cháu.” Như hiểu ý Nó, cô lấy ra một tờ giấy bóng kính trắng có nền
tấm tấm những bông hoa nho nhỏ. Không để Nó hỏi nhiều cô đã chủ động chọn ra
chín bông hoa phăng đẹp nhất rồi gói lại đứa cho Nó.
“ của cháu này”

vâng cháu xin. Cháu cám ơn cô” trả tiền xong Nó cầm bó hoa chạy lại phía Lưu.

“ tặng Lưu này” Nó đưa hoa về phía Lưu và nói.
Lưu khá bất ngờ về việc
tặng hoa của Nó. Lưu liền vội hỏi
“ ờ sao hôm nay là ngày gì? Nhân dịp gì mà
Quang lại tặng Lưu hoa vậy” “ ôi hoa đẹp quá” Lưu thốt lên.
Nó thấy bối rối
và vô cùng lúng túng vì không biết trả lời sao cả.. Rồi Nó cũng tự tìm ra được
cho mình một lý do thật hợp lý để tặng Lưu hoa.
“ ờ thì Quang muốn tặng hoa
Lưu. Hoa này bù lại cho bó hoa sinh nhật Lưu lần trước”. thực sự Lưu cũng không
hiểu Nó đang nói về điều gì nữa.
“ thì Lưu nhớ không. Bó hoa cỏ may và hoa
dại đồng nội bữa sinh nhật Lưu ấy, hôm mà đi Bát Tràng, Quang đã hái tặng Lưu
đó” Nó tiếp tục nói để cho Lưu hiểu rõ ý Nó hơn.
“ à, Lưu nhớ ra rồi” lúc này
thì Lưu đã hiểu và nhớ lại bó hoa đồng nội mà Nó đã hái tặng cho Lưu ngày hôm
ấy.
Cái bó hoa cỏ may và những bông hoa dại ven đường mà Nó đã hái tặng cho
Lưu, trên đường đi sang làng gốm Bát Tràng. Nghĩ lại Nó thực sự thấy rất hạnh
phúc và luôn tự cười một mình khi nhớ lại cái kỷ niệm ấy. Tụi chúng ngày ấy thật
là ngốc và cũng rất vô tư hồn nhiên. Nó đã không hề biết rằng những bông trắng
của hoa cỏ may kia rất nhẹ và cũng rất dễ bị gió thổi quấn bay đi. Rồi cả những
bông hoa dại ven đường nữa chứ. Chúng chỉ thực sự đẹp rực rỡ và tươi khi vẫn
được giữ nguyên trên cành. Những bông hoa ấy thật mỏng manh và rất dễ bị tàn úa.
Chỉ một ít phút sau khi bị ngắt khỏi cành là chúng đã trở nên héo úa trông thật
là tội nghiệp. Còn những bông trắng của hoa cỏ may thì vừa đi nó vừa bay gần
hết. Hoa cỏ may trở nên xơ xác, còn quần áo của tụi chúng thì trắng xóa bởi
những bông cỏ may. Vậy là chẳng mấy chốc bó hoa Nó hái tặng cho Lưu đã trở nên
héo tàn. Lưu cảm thấy rất tiếc nhưng cũng vẫn đành phải để lại chúng ven
đường.
Ngoài cái lần hái hoa tặng Lưu vào ngày sinh nhật ấy. Thì có lẽ những
bông hoa phăng này sẽ là bó hoa đầu tiên Nó mua tặng Lưu và cũng có lẽ là lần
duy nhất.
“ thôi nào Lưu nhận đi” một tay Nó cầm lấy bàn tay Lưu nâng lên
,còn một tay Nó trao cho Lưu bó hoa. Tim Nó đập dồn dập, Nó thực sự cảm thấy rất
hồi hộp khi trao tặng Lưu bó hoa ấy. Lưu cầm bó hoa trên tay và nhìn Nó với một
ánh mặt thật là hạnh phúc. Hôm đó, Nó đã không để Lưu lên xe buýt, mà Nó đã trở
Lưu về tận nhà. Nó còn nhớ rất rõ cái cảm giác run run khi Nó nắm chặt lấy bàn
tay Lưu, rồi hai đứa cùng đi dạo một vòng quanh Bờ Hồ trước khi về nhà. Đó là
một ngày Nó thực sự rất hạnh phúc, một ngày của tình yêu.

Với một cuộc
gọi bất ngờ và rồi mong muốn ấy đã được thực hiện. Một buổi tối đầy lãng mạn bên
người ấy …nét chấm phá lãng mạn cho bức tranh thành công ấy…( Nó đã gặp lại được
người ấy sau rất nhiều năm xa cách)

DREAMING OF YOU
It was my
dream
Dream, dream, dream, dream
Dream until the dream comes
true
**
With the call
That dream was come
Sweet emotion
Since you
come back with my dream
You make me dreaming more
Dream on, dream on,
dream on, dream on
Dreaming of " you"

ßu*o*j

ßu*o*j
Admjn
Admjn

dài thế cậu Very Happy

https://c1pro.123.st

bym.synk

bym.synk

†|¬àn|¬ \/jên †j'¢|¬ Çu*¢
†|¬àn|¬ \/jên †j'¢|¬ Çu*¢

cậu ơi
tớ kéo chuột mất 2 phút
đọc chắc mất 2tiếng quá
dài dữ

Sponsored content



Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết