10c1
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

10c1

Top posting users this week
No user

Top posting users this month
No user

Latest topics

» Liều quá ! !
by ßu*o*j Sat Oct 08, 2011 10:38 pm

» GIẬN MỘT NGỪỜI
by snowy Thu Oct 06, 2011 8:45 pm

» 19 điều cần thiết cho bạn thêm trưởng thành
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:15 am

» 20 điều về bạn
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:12 am

» ..........YOU & ME..........
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:10 am

» sinh nhật pe' pik
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 10:05 am

» ảnh chi " tự sướng"
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:59 am

» chờ...........
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:57 am

» những lời mún nói....
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:56 am

» Nó ở chính bạn...
by lamthienthy...3@ Sun Oct 02, 2011 9:54 am

» mô phật:anh yêu em
by ßu*o*j Fri Sep 30, 2011 7:52 pm

» mật ngữ 12 chòm sao
by snowy Sat Sep 17, 2011 7:54 pm

» tên của bạn được đánh vần như thế nào???
by snowy Sat Sep 17, 2011 7:26 pm

» mua thuốc bắc...................
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:34 pm

» khoe khoang....................
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:27 pm

» cười đi nào..............
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:26 pm

» ko cưòi cũng fai? cưòi
by ßu*o*j Sat Sep 10, 2011 2:16 pm

» cung cấp ngày sinh nhật của các mem C1 đi.
by ßu*o*j Sat Sep 03, 2011 9:52 pm

» 1 câu chuyện cảm động và 1 bài hát hay
by snowy Sat Aug 20, 2011 7:53 pm

» cố vấn.................
by ßu*o*j Sat Aug 20, 2011 2:21 pm


You are not connected. Please login or register

bạch mã hoàng tử phần 7

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1bạch mã hoàng tử phần 7 Empty bạch mã hoàng tử phần 7 Thu May 12, 2011 11:33 pm

snowy

snowy
Admjn
Admjn

Tôi đã nhờ dì soạn dùm bản tường trình cho hắn, và
gửi Mai đem nộp cho nhà trường.
nhờ vậy, hắn được cứu xét học bổ sung sau 2
tháng nữa…

Bây giờ chúng tôi đang nghỉ hè.

Bạn trai C.K của tôi,
sau khi nghe nhiều “sáng kiến” tôi đưa ra
về việc làm thêm … nào là làm phục
vụ nhà hàng,
nào là làm cho mấy shop vẽ, quảng cáo..
cuối cùng, hắn vác
cái giá vẽ mỗi buổi chiều ra khu nhà thờ Đức Bà,
vẽ chân dung cho người
ta.
TT___TT

Còn tôi, với cánh tay phải bó bột, chỉ việc nằm ở
nhà
ngủ, ăn, ăn, ngủ và đọc truyện Doremon..
Việc ở Kana Studio, coi như
ko còn hy vọng gì,
có ai đi làm mới 1 tuần thì nghỉ dài hạn như tôi đâu
chứ.
*___*
…………

::Bệnh viện::

“Nguyễn Hải Giang”
“Ah!!
Có!”

Tôi gần như ngủ gục khi phải ngồi chờ ngoài phòng bác sĩ, gần 1
tiếng…
chợt tỉnh hẳn khi nghe tên mình được gọi..
hôm nay là ngày cắt bột…
ahhh….Mừng quá!!^-^
….
“Đầu còn đau ko?”
“Dạ ko..”
“Tay còn yếu,
đừng xách hay mang nặng..”
“Ok…cháu hiểu rồi ạ”

Chị y tá đưa tôi ra
ngoài, có vẻ do dự 1 hồi, rồi quay sang hỏi tôi.

“Hôm em xuất viện ko nói
cho anh ấy biết à?”
“Anh nào cơ?”
“Anh có ria mép, cao cao, lạnh lạnh
ấy.”
“Huh?? Cao cao? Lạnh lạnh??”

Lời miêu tả như vậy, khiến tôi nghĩ
ngay đến 1 người..nhị ca DJ.
Nhưng chuyện gì với gã ấy chứ?

“Uh. Tối
đó ảnh lại ghé phòng em, hình như ảnh ko hay em xuất viện”
“Ghé phòng em
à??”
“Tối nào ảnh cũng ghé, chỉ đứng nép bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn em với cậu
bạn …”
“Y tá!!”

Ông bác sĩ gọi to khiến chị ấy ngưng giọng và chạy vào
trong,
tôi thì thừ người ra… băn khoăn…
Thì ra, DJ đã ghé thăm tôi 2 bữa
liền mà ko xuất hiện…
Một cách âm thầm?

“Sao rồi, con cử động tay
coi?”
“Huh? ah........yeahh.. okay.”

Tôi bước theo dì Út mà tâm trí cứ
lang man, thơ thẩn.
Có phải là anh ta ko?
……………………

Khi vừa về tới
nhà, tôi đã mở ngay điện thoại,
và tìm cái số đã gọi cho tôi hôm ấy,
DJ..
ko có.
Đã hơn 1 tháng rồi còn gì.
tại sao tôi ko save lại
chứ???

‘I love you like crazy, I love you like crazy…I
love..’

Yeah. Đó là chuông điện thoại mới của tôi. TT__TT
và chỉ có 1
số duy nhất gọi tới là réo cái câu đó,
được ghi âm bằng chính giọng nói của
hắn.
-____-

“Hello”
“Cắt cục nợ đó xong chưa?”
“Rồi.”
“Ra đây
đi!!!”
“Làm gì???”
“Tôi nhớ you quá!!”
“Thôi đi. Cúp máy đây.”
“Ko
ra là tôi về để gặp you đấy! 10 phút, gọi taxi đi.”
“Ey…”

[Tih Tih
Tih…]

Cái tên bạn trai mắc dịch đó.
Nghĩ sao mà bắt tôi trong 10 phút
đi từ Phú Nhuận ra đó??
mà còn gọi taxi?? Hắn tưởng tôi giàu lắm chắc?

rảnh lắm chắc? >__<

Tôi ném cái điện thoại xuống giường và đi ra
ngoài mở Ti vi coi.
… chẳng có phim …..aww..chán…

“Kiệt gọi hỏi thăm
con à?”
“Hắn kêu con ra đó chơi.”
“Thì đi?!”
“Đi bằng giề??”
“Dì có
việc chạy ngang, thay đồ đi!”

Sao trùng hợp thế nhỉ?
hay dì là “tay
trong” của hắn? T___T
Dù sao, thì tôi cũng muốn gặp hắn. Còn hơn là ngồi ở
nhà thế này.

:: Vỉa hè khu Công xã Paris::

Dì thả tôi xuống chỗ
hắn rồi đi khỏi,
sau khi bảo hắn nhớ đưa tôi về nhà, và dặn rằng có thể dì về
trễ.
Hắn đang vẽ cho 1 ông cụ tóc bạc.
Tôi đến gần và ngồi xuống bên cạnh…
hắn đã vẽ gần xong.
Khi vẽ, hắn rất nhập tâm, và tôi thích nhất là nhìn hắn
lúc này…
Rất đáng yêu. ^=^

“Chà…đẹp quá! Ông thích lắm.”
“Hehe… còn
phải hỏi..”
“Nhiêu tiền?”
“10 ngàn.”
“Ahh..10 ngàn…”

Ông cụ móc
túi ra 1 đống tiền lẻ, tiền xu và đếm..
rồi gãi đầu nhìn tôi và C.K cười móm
mém.

“Ông ko đủ tiền, có 8 ngàn rưỡi… lúc nãy đi quên..”
“Okay. 8 ngàn
rưỡi. nhưng ông đừng nói cho ai biết, mất giá của cháu! ^^”
“Đồng
ý!!”

Cả C.K và ông cụ đều cười… tôi chỉ ngồi quan sát..
lúm đồng tiền
này của hắn… đã giết chết chàng bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của
tôi..TT___TT
Mỗi khi thấy hắn cười như thế, tôi có cảm giác rất dễ
chịu..
và còn tự hào vì đang là chủ sở hữu của nụ cười đó. hehe
Chương
54

Ông lão cuộn tròn bức vẽ lại và khom lưng đứng dậy,
ông nhìn tôi và
nháy mắt với C.K..

“Người yêu à? Xứng đôi đấy!!”
“Xứng gì ông? Cháu
đẹp trai còn cô ấy thì xấu hoắc! -__-“ >__<
“Haha.. sắp bị ăn đòn
rồi…bảo trọng cháu trai…mai ông lại dắt bà ra ủng hộ!^-^”
“Ok, nhớ mang theo
20 ngàn. cháu ko giảm giá nữa đâu.keke..”
“Nhớ rồi..bái bai..”

Dáng
ông chống gậy đi xa dần, 1 con người đã trải qua gần hết cuộc đời,
mà thong
dong như thế, rõ ràng đã có 1 cuộc đời đáng sống..

“Ey. trễ 17
phút.”
“-__-...You! Ai xấu hoắc hả??”
“Um… tự hiểu…”

Tôi véo cho
hắn 1 cái mà tôi nghĩ ko đau ko tính tiền,
hắn nhăn mặt như khỉ ăn ớt.. -__-
và chụp lấy tay tôi để ngăn lại..

“Ai da… ai cho em bạo hành chồng
hả?”
“Ackk… từ nay mà còn nói tôi xấu…tôi sẽ ko véo…mà là ngắt! -__-“
“Thế
thì tôi sẽ tìm cô khác dịu hiền hơn!”
“Ok, then… GO!! Đi tìm đi!!
><”
………
Đó là 1 cuộc đối thoại bình thường như bao cuộc đối thoại
khác của chúng tôi.
ngay cả khi quen nhau và yêu nhau …cũng ko có gì thay
đổi.
vẫn chiến tranh và cãi cọ.
vẫn xưng hô ba rọi “tôi / you” như ngày
nào..
Tình yêu gì mà buồn cười quá!! TT___TT

“Nghĩ lại rồi, cô này dù
hung dữ nhưng đã lỡ…nhìn thấy tấm thân tôi…hik.. thân này anh đã trao
em..”
“Trời ạh… gớm quá!”
“Hehe… xem tay nào… bác sĩ nói sao?”
“Ko sao…
vài ngày là bình thường..”
“Uh.. thế thì tốt..”
“Vẽ được mấy người
rồi?”
“4 người. Thôi về, mình đi ăn.”
“Mới có 4 người mà về
gì???”

mặc kệ câu hỏi của tôi, hắn thu dọn mọi thứ và vác cái túi đựng
giấy và bút chì lên vai,
1 tay cầm giá vẽ, tay kia nắm tay tôi kéo
đi…

Hắn bảo tôi giữ cái giá vẽ, và vào bãi xe của Bưu Điện Thành Phố,

dắt ra 1 chiếc xe Yamaha Sirius màu xanh..
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy
nó.

“hey… xe ai thế?”
“Của tôi.”
“Mói mua à?? You đã bảo ko có
xe…”
“Tôi về nhà lấy. Ko có xe thì làm sao đi ra đây? mượn xe đạp của you à,
baby?”
“Về nhà? Nhà nào?”

Hắn ngó lơ và ko đáp câu hỏi của tôi, hất
hàm bảo tôi lên xe nhanh..
Trời bắt đầu chạng vạng…
bảo là “mình đi ăn”
nhưng rồi hắn lại… chở tôi về thẳng nhà.
Suốt đường đi hắn ko nói gì cả, và
tôi nghĩ chắc hắn đang nghĩ ngợi,
nên mới ko nhớ…
…………

“Có vào
ko?”
“Ko… tôi về đây. Ngủ ngon.”
“huh..?”

Mới có 6 giờ? ngủ
ngon?
Hắn làm sao thế?? Tôi còn chưa kịp phản ứng hay đáp câu gì,
hắn đã
nổ máy chạy đi…

Whew… thật lạ…
Có cái gí ko thoải mái khi hắn nói về
‘nhà’ hay ‘gia đình’ hay ‘ba mẹ’..
…. tôi ko thể cho qua được… nếu yêu nhau…
thì phải chia sẻ chứ.
Yeah…that’s right..
–__-
……………
……………………

::Kana Studio::

Vài ngày sau…
Cảm
thấy cánh tay phải cũng đã ổn, tôi tranh thủ trở vào Studio,
để xin lỗi anh
Tiến, và chào tạm biệt mọi người.hic hic.
Dì và C.K đều ko cho tôi đi xe đạp,
mà chiếc xe sau tai nạn cũng bị cong niền
…nên hắn chở tôi đi. -__-


cũng có thể đoán ra… là boyfriend C.K của tôi
ko hề vui vẻ gì khi làm điều
đó…

“Vào nhanh thôi rồi ra! ><”
“Why?? You về đi. tôi sẽ ở tới
chừng nào muốn về thì về!!”
“Sao bảo chỉ vô chào mấy anh chị??”
“Um… đó là
việc của tôi..nhiều chuyện..”
“You mà đi tìm tay Hoàng tử đó… là tôi sẽ bỏ
bom cái Studio này!”
“Hả??”

Với gương mặt quạu quọ, hắn quay xe đi và
bảo tôi sẽ trở lại đón sau 30 phút.
Tôi ko thích hắn điểm này chút nào.. ghen
1 cách vớ vẩn.
Sao tôi lại còn tơ tưởng tới Hoàng tử
được??
-__-

hey..mà hôm nay anh Lam có đây ko nhỉ?
^-^
………

“Oh..Giang…?? Em khỏe rồi à?? Mấy chị định đi thăm
nhưng…”
“Ko sao đâu ạ… em vào để xin nghỉ..”
“Sao nghỉ??”
“Em đi làm cà
giựt… kỳ quá.. TT___TT”

Chị Kim và chị Thúy gật đầu ái ngại cho
tôi,
vì có lẽ đó cũng là sự thật.
Anh Tiến ko có trong phòng, nên tôi
ngồi lại viết 1 lá đơn..
đến khi xong, anh ấy cũng ko thấy đâu.
tôi đành
gửi lại nó cho chị Kim… vì đã hơn 30 phút.
Bạn trai Bin Laden của tôi có lẽ
đang chờ ở ngoài.
Phải về thôi…
……
Khi đi ngang phòng thu ở tầng trệt,
tôi bỗng dừng lại..
và do dự định gõ cửa.. DJ.. anh ta có ở đó ko?
chỉ là
tôi muốn gặp DJ, sau chuyện nghe từ chị y tá..

Cánh cửa phòng thu vẫn im
ỉm dù tôi đã gõ 3 lần rồi.
Anh ta ko có ở đây.
Đi đâu chứ?…
C.K vẫn ko
thấy gọi, chắc hắn chưa tới.
Hay là…ở trên phòng Nhạc cụ? Piano?
Tầng 3…
yah.. lên thử xem.

Nghĩ thế, tôi quay trở lại cầu thang và mò lên tầng
3.
thật tình bản thân ko biết tìm DJ để làm chi nữa..

Chương
55

Phòng Piano cũng khóa kín. DJ ko có trong Studio sao?
tôi thất vọng
quay ra ngoài, thì nhìn thấy 1 căn phòng sáng đèn qua cửa sổ.
Có thể, DJ ở đó
chăng? Tôi nhìn lên bảng tên đính ngay cửa - ‘Disc-Playing’

[Cộc
cộc..]

Bên trong ko có phản ứng,
nên tôi thận trọng xoay nắm cửa và
bước vào..
ko có ai cả… nhưng tôi vẫn ko thể rời bước khỏi đây…
vì căn
phòng quá hấp dẫn với đầy những kệ đĩa dài và cao..
Góc bên phải còn có 1 cái
máy nghe đĩa gắn âm vào tường..khá hiện đại..

Woa… những album ca nhạc
quốc tế … Nhóm Beatles, Bee Gee, ABBA…
Còn có các tập sách nhạc rất chuyên
nghiệp nữa.
Đẹp quá!!!

Trên chiếc kệ gần nhất cạnh chiếc máy đĩa.. có
1 tập giấy với đầy những nốt nhạc
và chữ chi chít… tôi khẽ cầm lên, chỉ là tò
mò thôi.

‘Crying girl..”

Một bài hát à?

“Ủa?
Giang?”

Tôi giật thót mình và quay lại…đó là Hoàng tử Lam…
đang cầm
tách cà phê và nhìn tôi ngạc nhiên. Anh vẫn lịch thiệp trong áo sơ mi màu kem
sáng..
và cà vạt nâu…so handsome.. -___-
Sorry… but I have a terror
boyfriend…
TT___TT

“Em khỏi rồi à? Sao đi làm sớm thế??”
“Ko ạ…em
vào tạm biệt mọi người…”
“Tạm biệt ư? Em nghỉ à? Sao vậy??”
“Yah… Em chẳng
làm được bao nhiêu mà nghỉ 1 thời gian dài..thật ko hay..”
“Tiến nói
sao?”
“Em chưa gặp ảnh..”

Anh Lam đặt tách cà phê xuống mặt bàn và kéo
ghế ngồi,
sau đó bảo tôi ngồi xuống 1 chiếc ghế khác.

“Tiến dễ tính,
chắc ko sao..em ko cần phải nghỉ.”
“Yeah.. nhưng…”
“Àh… anh đang nghe bài
nhạc mới của thằng Huấn. Em nghe thử nhé.”
“Anh Huấn? Sáng tác nhạc
à?”
“Ừh. Có điều nó ít khi phổ biến nhạc của mình ra công chúng, mà chỉ viết
vì thích, rồi tự hát luôn. Thỉnh thoảng trong mấy album nhạc quốc tế, nó lồng
vào vài bản bonus với tên ký là Solo. Ko nhiều người biết Solo là ai, nhưng 1 số
thính giả sành nhạc rất chuộng…”
“Solo..?”
“Ừ. Nghĩa là ‘Đơn độc’. Nó là
vậy.”
“Yeah…”

Anh ấy với tay kéo cái tai nghe treo trên chiếc máy
đĩa,
rồi áp vào tai tôi…nhẹ nhàng..
nêu mà C.K biết tôi đang thế này
với..Hoàng tử..+___+
Cái Studio này chắc sẽ bị khủng bố
thật.
Arghh…

Bài hát trong tai tôi có âm điệu tha thiết và khắc
khoải,
được trình bày bằng 1 giọng nam trầm ấm…
thực ra, tôi ko giỏi nghe
nhạc tiếng Anh cho lắm..T__T
nhưng nhờ bản viết tay tôi cầm ban nãy… tôi cũng
nghe thấu được rõ lời bài hát.

‘Crying girl’

[I see you there,
crying. In front of me, you cried…and cried..
Do you know that………it broke my
heart…
I felt so melted.. deeply in mind..
I felt so bad..like I’ve just
died..

Why don’t you smile? but kept crying..
Why don’t you say, even
a word?

Noone can hurt me..but you can..
noone can fight me…but you
can..
I can force all.. but not you
I can cheat all.. but not you

I
wished I could…. wipe your tears…
so poor, I didn’t know how..
Crying
girl… I think.. I love you.]

Tôi........
Ko thể nói được gì hơn là
chìm ngập trong lời bài hát..
với 1 tâm trạng ngổn ngang và xao động.
Hình
như… tôi là…that crying girl??
Tôi có cảm giác, như DJ đang…nói với tôi??
O___o

Argh.. tôi hẳn là điên rồi.
Nhưng..C.K có nói..DJ thích tôi? Và
còn.. tình huống trong bài hát,
sao mà giống cái hôm…tôi khóc tơi bời trước
quán bar quá…*___*

“hay ko, Giang?”
“HUH?? Yah… Hay..”
“Anh thích
bài này. Có vẻ Huấn nó đã nhập tâm vào nó nhiều hơn cả những bài trước.”
“Bài
này mới viết hả anh?”
“uh..mới…”

[I love you like crazy… I love you
like…]

Ack!! My C.K.
Tôi muốn độn thổ khi tiếng chuông điện thoại réo
trước mặt anh Lam,
khiến lời anh bị cắt ngang và mắt anh mở to nhìn tôi rồi
chiếc điện thoại..
OMG… thật ngượng quá đi!

“Alo??”
“Tôi và đội
quân Al-Queda đang ở trước cổng!! Nếu you ko ra sau 5 phút, thì you biết chuyện
gì rồi đấy!”
“Arghh… đừng có trẻ con thế…”
“Đồng hồ đang đếm ngược…Đừng
nói với tôi là you đang ở cạnh thằng Hoàng tử!!!”
“Thằng gì chứ?? Anh ấy lớn
hơn…”

Hắn đã cúp máy. Lại cúp máy khi tôi còn chưa nói xong!
>_<
Anh Lam vẫn chờ đợi tôi kết thúc cuộc nói chuyện và nghiêng đầu vẻ
thắc mắc..

“Chuyện gì vậy?”
“Em..phải về rồi…”
“Oh.. thế à? Okay…
Để anh tiễn em..”
“Ôi..ko… ko thể được…”
“Huh? Sao ko đựơc??”

Nếu
anh muốn bình an vô sự, thì đừng tiễn em..hic hic..
thật khổ thân tôi… biết
nói làm sao… chẳng lẽ bảo có 1 tên con cháu Bin Laden đang đứng ngoài
kia..
và hắn là bạn trai tôi à??
T____T

“Em ko muốn phiền anh… Anh
cứ ở đây ạ… Em tự về được rồi.. Có bạn em rước.”
“Oh… anh hiểu rồi
^-^”
“Cảm ơn anh.”
“Hy vọng em vẫn có thể làm ở Kana Studio. Anh luôn
welcome em. Nhưng anh ko thể can thiệp được việc của phòng Design…”
“Em
hiểu…”

Anh Lam đưa tôi ra cầu thang rồi quay trở vào,
sau khi vẫy tay
chào và nở 1 nụ cười hiền hoà.
Yeah… anh là Đại sứ hoà bình.. còn Bodyguard
của tôi.. là Phần tử khủng bố. =___=
Ko hiểu sao tôi lại đi yêu hắn cơ
đấy!
Chương 56

Như tôi dự đoán, mặt của C.K lại như sắp giết người đến
nơi,
với 2 lỗ tai đỏ bừng… -__- và còn, có lẽ hắn đã vò đầu bực bội cả chục
lần,
khiến cái “hairstyle tổ quạ” đã bù xù còn bù xù
hơn.

“You..um..you..!!!”

Hắn cứ cà lăm như gà mắc tóc. Hắn muốn
hỏi cái gì chứ?
Và rồi, hắn… ko hỏi gì cả, bảo tôi lên xe.
Cái tên bạn
trai này…chả hiểu nổi.

“Muốn hỏi gì? Sao ko nói?”
“Ko muốn.”
“bực
mình à? Bực mình vì cái gì cơ chứ?? Đợi lâu hả?”
“Uh.”
“Chờ đợi bạn gái có
chút xíu mà đã cáu rồi. Tệ thật… Có biết trong phim, mấy anh chàng nam chính có
chờ người yêu cả ngày cũng ko ca thán gì…”
“Khác nhau. Tôi có thể chờ you cả
ngày… nhưng ko thể chịu nổi khi nghĩ..you đang ở cùng với TÊN ĐÓ!
><”

Hắn lớn tiếng khiến mấy người chạy gần nhìn sang chúng tôi tò
mò..
tôi phải vỗ nhẹ lưng hắn..

“Thôi mà.. Tôi ko thích anh ấy, only
you, okay??”
“Really??”
“Uh!!”

Chỉ khi đó, hắn mới thôi cau có…
thiệt là mệt..
sao hắn ko ném chuyện hôm ở sân bóng rổ đi dùm chứ??
Người
gì mà nhỏ mọn quá..

“Lần sau, đừng nổi ghen 1 cách con nít như thế. Phải
tin tôi chứ.”
“……”

Có vẻ tôi nói đúng nên hắn im thinh thít, và lảng
sang chuyện khác.
<__< khôn thật.

“You sẽ ko làm ở đó nữa
chứ?”
“Ừa.. có lẽ..”
“Ko phải có lẽ…mà là chắc chắn đi”
“Sao
vậy?”
“Tôi ko thích.”
“Mới vừa nói xong!! >< tại sao ko tin
tôi??”
“Tôi tin you, nhưng ko tin tên…”
“Anh Lam ko thích tôi đâu. Ảnh có
người yêu rồi.”
“Tôi nói, tên ria mép ấy.”
“Huh…”
……..
DJ à?
Bài
hát ban nãy lại văng vẳng bên tai tôi..
‘Crying girl… I think I love
you…’
Ahhh… thôi nào…. đừng nghĩ vớ vẩn nữa…
Chắc chỉ là cảm hứng sáng tác
của gã thôi.

“Hứa với tôi đừng làm ở đó
nữa.”
“…yah..ok..”
“Thanks”
“Nhưng you cũng phải hứa, dù có chuyện gì
thì cũng tin tôi và ko có nổi máu khủng bố lên, okay?”
“………”
“Nếu ko hứa,
tôi cũng sẽ ko hứa luôn!”
“Okay, tôi hứa.”

Hắn buông 1 tay cầm lái đưa
ra phía sau để móc ngoéo với tôi,
và như thế có nghĩa là, cho dù anh Tiến có
gọi tôi trở lại,
tôi cũng ko thể làm ở Kana Studio nữa..
Vì lời hứa đã
được đóng dấu.

“nếu 1 trong 2 lời hứa bị vi phạm thì cái còn lại cũng vô
hiệu lực.”

Hắn gật đầu và tôi thì thở dài.
Tạm biệt Hoàng tử của em…
tạm biệt DJ Solo… dù tôi rất muốn gặp anh…
chẳng biết để làm gì… nhưng… tôi
nhớ cái vẻ lạnh lanh đó.
Argh… Sorry.. ko nên..ko nên.
Quên đi!!
+___+
………………
…………………..
Quả thực anh Tiến là 1 người thoải mái, anh đã ko chấp nhất gì,
sau ngày tôi
gửi lá đơn cho anh,
anh đã gọi điện bảo tôi cứ đi làm lại, dù sao chỗ ấy vẫn
còn để trống.
Nhưng… vì đã hứa với C.K, tôi đành từ chối với lý do có việc
riêng.
Hik hik.

::Shop CD::

Nhỏ Mai kéo tôi đi mua đĩa nhạc của
F4, vì nghe nói vừa có Vol mới gì đó
nó là 1 fan cuồng nhiệt của Vic Chow..
-__-
tôi đã định ko đi nhưng nghe nó nói có Diệu nữa,
dù sao… thì tình bạn
của tôi và Diệu cũng ko thể kết thúc đáng tiếc.
Tôi tranh thủ gọi Diệu khi
nhỏ Mai đang mê mẩn với đám đỉa F4..

“Diệu này..”
“??”
“Bà ko còn
giận tui chứ?”
“um… chuyện Kiệt à?”
“yeah… tui.. xin lỗi.”
“Tui quên
rồi. Hai người vui vẻ chứ??”
“Bà ko để ý thật à??”

Diệu nhún vai và
cười 1 cách thản nhiên, nhưng tôi có cảm giác nó ko thật.
thôi thì, như vậy
cũng tốt hơn là nó “xù” tôi..
Diệu chọn 1 đĩa nhạc trên kệ,
tôi cũng lang
thang cầm cái này, ngắm cái kia cho có…

Tôi cầm lên 1 chiếc đĩa có in chữ
Kana Studio,
nó làm tôi nhớ tới DJ. Và thế là… tôi bắt đầu chọn lựa có mục
đích.
Tôi lục tung đống CDs trước mặt để tìm cho bằng được bất kỳ cái đĩa nào
có Bonus với tên Solo.
..yaww… tôi tìm được. Ah ha… 3
cái.
………..

“Trời, Chuyện lạ! Bà cũng nghe nhạc tiếng Anh nữa hả
Giang??”
“Um.. thì sao?? -__-“
“Có hiểu gì ko mà nghe??^^”
“><
Dzô dziên!! Chứ bà có biết đám F4 đó nó hát cái gì ko mà bà cũng nghe đấy
thôi!!”
“Hehe.. tui nghe F4 lâu roài. Còn bà lần đầu tiên tui thấy bà mua đĩa
mà còn là nhạc Quốc tế…”
“Kệ tui! ><”

Tôi và Mai cứ cãi cọ tại
quầy thu ngân trong khi Diệu cứ bình thản tính tiền,
trái với trước kia nó sẽ
hoặc là can thiệp hoặc là đổ thêm dầu vào lửa
lần này nó chẳng bận tâm gì
cả.. tôi thấy Diệu đã thay đổi..
sau chuyện tôi và C.K..

::Quán Sinh
tố::

Đợi lúc Diệu đi ra ngoài nghe điện thoại,
Tôi khều nhỏ Mai, nó
đang ngắm nghía mấy cái đĩa vừa mua.

“Ey.. bà có thấy nhỏ Diệu nó khác
ko?”
“Khác sao?”
“Tui thấy nó ko nhí nhảnh nhiều chuyện như
trước..”
“Dzậy hả? Chắc nó giác ngộ ‘Chủ nghĩa nhu mì’ rồi. haha..”
“Đừng
giỡn mà, tui nói thiệt đó.”
“Ừh… tui cũng thấy vậy. Sau chuyện bà với ông
Kiệt, nó đâm ra trầm tư thế đó. Biết làm sao…”

Như thế, nghĩa là cả Mai
cũng nhận ra.
Diệu đi vào từ ban công, ngồi lại chỗ của mình và nhìn tụi
tôi.
Chương 56

“Hai bà sao vậy? Nói xấu tui à??”
“Nói xấu bà chi
cho mệt.. Ehh.. mua đĩa gì đó??”

Rồi Diệu và Mai chúi mũi vào xem mấy cái
CDs,
tôi chỉ ngồi ngậm cái muỗng, nhìn Diệu mà thấy sao sao…
dù là nó vẫn
là bạn của chúng tôi..
nhưng tôi cảm giác nó ko còn là nhỏ Diệu mà tôi đã
chơi thân từ năm nhất Đại Học nữa.

“Ey.. ở đây chán quá!! Đi bar
ko??”
“HẢ??”

Tôi và Mai đều đồng thanh la to khi nghe Diệu đề
nghị,
nhỏ Diệu vẫn thản nhiên tiếp tục..

“Làm gì mà sửng sốt ghê vậy?
Tụi học trò bây giờ còn biết, ko lẽ tụi mình ko biết?Hen!!”
“Đi vô đó làm chi
hả bà??”
“Uống! tui buồn quá! Đi mà..”
“UH… đi thì đi. Tui có biết 1
chỗ..”

Tôi kéo mạnh vai của Mai, sao nó cũng hưởng ứng chứ?
nhỏ Diệu
ngoắc anh phục vụ tính tiền 3 ly sinh tố..

“Mai.. bà cũng..?”
“Thôi
chìu nó đi. Nó đang bức bối vì bà mà..”
“Huh?? vì tui á??”

Thế là, cả
3 đứa chúng tôi đi quán bar vào tối thứ bảy.
Tôi ko thích mấy nơi như thế
này, nó ko hợp với tôi… thật sự là vậy..
nhưng vì Diệu, vì muốn nó giải tỏa
nỗi niềm trong lòng,
tôi đã chấp nhận.
Chỉ có 1 điều tôi ko hề nghĩ tới,
là chỗ mà Mai biết..
là cái chỗ mà DJ và tôi đã đến vào cái ngày chủ nhật tồi
tệ của tôi.
Arghhh… Chính nó.

::Quán bar YK::

“Sao bà ko
dzô?”

Mai hỏi giật, tôi đang đứng tần ngần ở ngoài khi tụi nó đã vào tới
cửa.
tôi cảm thấy sờ sợ nơi này… nhưng rồi, tôi cũng theo nhỏ Mai
vào.

Bên trong thật là ồn ào. argh!!
Tiếng nhạc dập ình ình bởi 4 cái
loa to ở 4 góc của gian phòng,
người với người đông đúc ngồi tụm từng bàn 1,

ở quầy bar, 1 dãy người ngồi kín các ghế…
Thật khác với cái lúc tôi và DJ
vào hôm ấy.. nó vắng tanh và im ắng.

“Uống rượu hen, mấy bà?”
“Thôi
đi… bia được gòi.”

Nhỏ Mai phản đối làm Diệu có vẻ cụt hứng,
nhưng Mai
ko sai, rõ ràng bọn tôi hơi liều khi vào cái nơi như thế này…
giá cả ở đây là
trên trời… dù Mai có là con nhà giàu có,
nó cũng ko phải loại ăn xài xa
xỉ.

Cuối cùng, Mai gọi 4 chai bia Heineken. T__T
Diệu đã nốc gần cạn 2
chai.. +____+
Mai uống được phân nửa chai bia của nó..
còn tôi ko đụng tới
giọt nào chỉ uống..nước suối và nhai đậu phộng..-__-
8h tối rồi. Bao giờ nó
mới chịu về đây.

“Giang… tui.. rất giận bà. ghét bà…”

Diệu cầm
chai bia hướng vào tôi, lè nhè lên tiếng..
tôi đang theo dõi 1 cô đang hát
trên sân khấu nên ko nghe thấy,
chỉ khi Diệu hất mạnh cái chai trên tay nó
khiến bia trong đó…
phụt ra và… đi thẳng vào mặt tôi.
O___o

Tôi
quay phắt lại trong sự bất ngờ tột độ, ngơ ngác ko hiểu chuyện gì xảy ra,
nhỏ
Mai cũng như tôi, nó tròn mắt nhìn Diệu và sau vài giây,
nó nhanh chóng cản
tay Diệu lại..

“Bà xỉn rồi…”
“Nhỏ Giang, NÓ CÓ GÌ HAY? tại sao.. nó
lại đối xử với tui như thế?? nó biết, tui chưa thích ai như thích Kiệt… tui yêu
Kiệt…”
“Thôi đi, Diệu…”
“Bà ko biết sao, Mai… Giang… tui đã rất vui khi đi
chơi patin với hắn..”

Rồi, Diệu bắt đầu khóc, tiếp tục nốc chai bia của
nhỏ Mai trên bàn.
tôi chỉ im lặng và lấy khăn giấy Mai đưa lau mặt.
Nhỏ
Diệu đang trút hết uất ức trong lòng.. như thế tốt hơn.
………
Sau khoảng 15
phút xỉ vả tôi,
Diệu đòi về trong trạng thái ko còn chút tỉnh táo
nào,
chân nó thậm chí ko thể đứng nổi 1 cách đàng hoàng.

“Giang, bà đi
xe Diệu, tui chở nó về.”
“Bà nói gì vậy? tui đâu có biết đi xe?”
“Trời ạh…
tui thiệt bó tay với bà… thôi, đi xe ôm về đi, tui chở nó về, còn xe nó gửi ở
đây.”
“Uh.. cũng được.”

Tôi và Mai cố vác nhỏ bạn đang say bét nhè ra
ngoài sau khi tính tiền,
Mai lấy xe còn tôi thì đỡ Diệu chờ, nó cứ nói mãi
“Tui ghét bà..Giang.. ghét”
.. TT___TT… “Xin lỗi..”
………

Tôi ngồi
phịch xuống bậc cửa bên ngoài quán bar mà ko vội đón xe ôm,
thật ra, những gì
Diệu đã nói nhưng đấm vào ngực tôi,
vừa đau vừa nặng chịch.. có phải, tôi đã
có lỗi với nó..
Ai đó đã nói, tình yêu là 1 thứ ko thể nhường nhịn… và bây
giờ nó thực sự đúng với tôi.
Dù tôi luôn coi trọng tình bạn với Diệu và ko
muốn gây buồn khổ cho nó,
tôi vẫn ko thể ko yêu hắn được.
TT___TT
Whoa..

Tôi đứng dậy duỗi chân vì nó tê quá,
định đón xe ôm
thì 1 bóng người lảo đảo đẩy cửa đi ra,
cái dáng ấy đã lọt vào mắt tôi và tôi
ko thể ko nhận ra,
là anh. Bạch mã hoàng tử Quốc Lam của tôi!

Xem anh
kìa, cái áo sơ mi xốc xếch bỏ ngoài quần,
đầu tóc thì rối, mắt thì lờ đờ…
hic.. sao anh lại…
tôi vội chạy tới.

“Anh Lam.. sao
anh..??”
“Huh..?? ai đây?.. cô bé nào đây?”
“Em, Giang đây mà… anh uống
nhiều quá ko nhớ cả em ư?”
“Giang? .. ah.. Giang… cô bé có chiếc răng khểnh..
haha..dễ thương.. Giang!! Anh lại gặp em.. mình có duyên hén!!”

Anh ấy
nói 1 hơi 1 hồi rồi khoác vai tôi cừơi ha hả. TT__TT
Thật chẳng ra làm sao
cả.
Sao anh lại uống đến nông nỗi này hả, Hoàng tử của em?
*___*
Tôi
cố gắng đỡ anh ra lề đường và gọi taxi..
tình hình này thì anh ko thể tự về
được rồi.

“Cho tụi cháu tới chung cư Dinh An”

Chương 57

Chú
tài xế gật đầu, còn anh Lam thì gục vào vai tôi,
hết Diệu, rồi tới anh… sao
hôm nay nhiều người uống say xỉn thế này.
tôi mở máy gọi về nhà cho
dì..

“Con có việc phải về trễ..”
“Sao vậy?”
“Con phải đưa bạn về
nhà… vì bạn con uống say ko tự về được..”
“Thế hả? ko phải đi với Mai sao? mà
đưa về đâu lận??”
“chung cư Dinh An.. con về sẽ nói dì sao,
Bye!”
“Ey..khoan..thằng Kiệt nó..”

Tôi vội cúp máy vì thấy chiếc xe đã
dừng ở cổng chung cư
..nên chỉ nghe dì định nói gì đó về..C.K.. nhưng chắc là
cũng chẳng có gì.
Hắn hay tới chơi domino với dì vào tối thứ bảy mà.
hơn
nữa hắn cũng biết tôi đi với Mai và Diệu vì tôi đã nhắn tin hồi
chiều.


Tôi lại khổ sở dìu anh Lam đi vào chung cư,
bấm thang
máy…để lên căn hộ của anh.

“Chìa khóa, anh đưa em chìa
khoá?”
“Oh..ok.. đây.”

Cũng đỡ là anh còn chút tỉnh táo để hiểu
tôi,
sau khi mở cửa, tôi bước vào trước, còn anh thì đi theo sau,
tôi chưa
kịp mở đèn thì Hoàng tử đã… nằm dài dưới sàn cách cửa ra vào có vài
bước!

Arghh!! Hẳn anh phải nặng gần 70 kg!
Tôi ko còn cách nào khác là
vào buồng, lấy 1 tấm chăn, đem ra và lăn cho anh nằm lên đó,
và rồi kéo lê
anh vào tới chỗ bộ ghế salon..
Hic.. phải gọi Mai tới chăm anh nó
thôi.

Chuông đổ liên tục nhưng ko ai bắt máy.
Mai có lẽ đã bỏ điện
thoại trong giỏ nên ko nghe.
tôi phải làm gì bây giờ..
Nghĩ 1 hồi, tôi vào
bếp đun nước nóng…
hồi xưa,khi ba tôi say về, mẹ hay đắp khăn nóng cho ông
tỉnh…
…………
Tôi ngồi chờ anh Lam tỉnh lại mới có thể ra về,
cái khăn tôi
đã đắp lên mặt anh rồi, nhưng anh vẫn ngủ như chết.
+__+

Tôi nhìn
quanh phòng khách và để ý đến 1 khung hình nhỏ, treo cạnh cửa sổ,
tôi bước
tới xem… trong hình, là anh Lam và anh Tiến,
đứng giữa là 1 cô gái tóc dài
tết bím rất xinh.. chắc là chị Thu.
..
“Hơ hơ..”

Tiếng anh Lam lơ
mơ tỉnh.
tôi liền chạy tới chỗ salon lay anh dậy…

“Anh sao
rồi?”
“Ơ..Giang?”
“Anh tỉnh thì tốt rồi, em về đây. Anh say quá nên em
phải…”
“Oh… em đã đưa anh về àh?? cảm ơn em.. thiệt tệ…anh đã phiền
em.”
“Ko sao ạ.”

Tôi đứng dậy và anh Lam cũng gượng dậy theo để tiễn
tôi,
tôi cũng muốn ở thêm vì trông anh còn chưa tỉnh hẳn,
nhưng thật ko
hay .. đã gần 10 giờ rồi còn gì. hic..

Khi anh Lam vừa mở cửa cho tôi, và
tôi bước ra,
thì cái dáng 1m7 của my bodyguard đập vào mắt tôi,
hắn đang
tìm kiếm và rồi … cũng nhìn thấy tôi.
cùng Hoàng
tử.
OMG!!!
………
Trong khoảng 1 phút tôi chôn chân tại chỗ với vẻ mặt tái
xanh,
thì hắn đã bước tới trước mặt tôi và anh Lam,
lỗ tai hắn lại bừng
đỏ!

“Oh.. chào.. đến đón Giang à?”

Anh Lam vẫn lịch sự như thường
dù anh vừa say bí tỉ ban nãy,
còn C.K, đối nghịch với thái độ hòa bình của
Hoàng tử,
hắn mím chặt môi và túm lấy cổ áo sơ mi của anh.
Ôi trời đất..
hắn định làm gì đây??

Tôi muốn can, nhưng chân tôi như tê cứng và chỉ
nhìn hắn 1 cách bế tắc,
hắn dốn anh Lam vào lại trong và xô mạnh..
khiến
anh ngã lảo đảo xuống nền nhà…
Chưa thôi, hắn xấn tới chồm lên người anh Lam
và giơ cao nắm đấm,

Lúc này, tôi ko thể đứng yên được nữa.
Tôi lao tới
ôm hắn cánh tay hắn để cản..
Nhưng.. hắn ko còn là C.K láu lỉnh dễ thương
nữa, mà bây giờ, hắn chẳng khác nào…DJ.
Hung hăng và bạo lực.

Hắn..
gạt mạnh và hất tôi văng vào tường.
Thật ko thể tin được.. Ahh.. cổ tay phải
của tôi va trúng tường và nó kêu cái rắc.
Ôi…đau… cánh tay vừa tháo bột của
tôi.

Bạn trai Bin Laden của tôi bây giờ mới đủ khôn để biết mình vừa làm
gì,
hắn quay lại nhìn tôi đang ôm cổ tay đau đến chảy nước mắt,
Một vẻ hối
hận lộ rõ trong ánh mắt hắn, nhưng đã quá muộn.

“You…sorry, tôi…ko cố ý..
có sao ko?”
“You đi về đi!!”

Tôi gượng đứng lên và đẩy hắn ra bên
ngoài,
rồi đóng sập cánh cửa lại, còn mình thì vẫn đứng bên trong.
Hắn…
thật quá đáng.
-_________-
…………
Tôi đứng sau cánh cửa trong vài phút
bất động.
Lòng tôi vỡ vụn và tức tối, hờn giận…và cả xót xa nữa.

“Mở
cửa ra đi em. Cậu ấy vẫn còn ngoài đó?”

Anh Lam bước tới sau lưng tôi,
nói nhỏ và rồi lách người ra mở chốt cửa.
vâng, tôi cũng hy vọng là hắn còn ở
đó.
nhưng… ko có ai ngoài cửa cả. Hắn đã đi rồi.
….vậy là…hắn ko thể chờ,
dù chỉ mới vài phút?

“Anh xin lỗi.. vì anh mà…”
“Kệ hắn, ko sao đâu…
em xin lỗi anh mới phải.”

Tôi vừa bước ra ngoài định về thì cánh tay phải
đau khiến tôi nhăn mặt,
anh Lam ko để tôi đi, anh kéo tôi vào trong…và đóng
cửa lại.
…………
Anh loay hoay băng 1 dải băng thun ở cổ tay cho
tôi,
nhưng đoạn băng nếu ko chặt quá làm tôi đau thì lại quá lỏng..
Anh rõ
ràng ko thể làm được rồi…

“Tệ thật! Anh đưa em vào bệnh viện
nhé.”
“Ôi..chỉ có tí xíu, chắc ko gì đâu anh.. em về..khuya rồi.”
“Ko
được, đợi đó.”

Nói rồi anh Lam với tay lấy điện thoại đi vào
trong,
chắc gọi ai đó? hay gọi taxi cho tôi?
còn tôi, thật chỉ còn nghĩ
tới mỗi C.K… Hắn sai… nhưng, tôi có sai?..
dĩ nhiên, tôi ko sai. -__- tôi
chẳng làm gì ko đúng cả.
Right?
Chương 58

“Sao anh uống nhiều
vậy?Anh có chuyện buồn à?”
“Uh…anh..”

Anh Lam có vẻ e dè và ngập
ngừng..
tôi nghĩ có thể chuyện khó nói ra, nên cũng làm thinh mà
thôi.
Nhưng anh Lam vẫn nói bằng giọng đều, buồn.

“Anh yêu 1 người…hôm
nay, là ngày cô ấy biến mất khỏi cuộc đời anh, như bóng xà phòng, sau 2
năm.”
“Yeah..”
“Yêu 1 người thật khổ sở, phải ko?”
“…dạ phải…”
“Cậu
ấy yêu em nhiều nên mới thế, Giang à”
“……”

Tôi cúi mặt tránh để anh
nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Hơn ai hết tôi hiểu điều anh vừa nói
chứ,
nhưng C.K… thật làm tôi thất vọng…

“Em uống gì ko, sữa
nhé?”
“Okay, cảm ơn anh.”
…………
[Ping pong]
Chuông cửa
reo.

Anh Lam chạy ra ngoài mở cửa còn tôi vẫn cầm ly sữa của anh vừa
pha.
Và…
người mà tôi đã mong gặp mấy hôm nay
bỗng xuất hiện trong lúc
tôi chẳng mong chờ gì…
DJ theo sau Hoàng tử với màu áo xanh nhạt – màu anh ta
ít khi xài tới.
nhìn tôi.

“Ông chở cô bé về dùm tôi. tôi có men rượu
nên ko đi xe được. Mai ko gọi được, nó ko bắt máy.”

Yeah.. tôi cũng có
gọi được cho nó đâu..con bạn trời đánh.
-__- nhưng… tại sao lại là
DJ?

“Chuyện gì xảy ra? tay cô nàng sao vậy?”
“Àh..ông băng lại dùm tôi
luôn.^-^”

Hòang tử cười khì còn DJ thì bước tới trước mặt tôi,
anh ta
chỉ nhìn cổ tay tôi rồi tháo đoạn băng anh Lam đã quấn ra,
để băng lại 1 cách
nhẹ nhàng… rất khéo léo.
Đường băng đẹp và đều tay lắm.

Anh ta ko nói
câu nào với tôi, cho tới khi ra tận thang máy..
và cánh cửa mở ra ở tầng
trệt.
Gã ko bước ra mà bảo tôi.

“Tôi ko đưa em về, vì có người chờ em
ngoài kia. Tôi ko muốn làm nạn nhân thứ hai.”
“HUH??”

Tôi chưa kịp hỏi
thêm thì cửa thang máy đã đóng lại,
nạn nhân thứ hai ư? ai chờ tôi? nếu đó ko
phải là… C.K?

Yup. chính hắn. -____-
Hắn đang đứng dựa trên chiếc xe
Yamaha, nhìn thấy tôi thì hấp tấp chạy tới,
kéo cánh tay
tôi..

“You..ko sao chứ..tôi xin lỗi..”
“Biết mình sai rồi à?”
“Uh..
sai..tôi sai.. nhưng … SAO YOU LẠI Ở NHÀ CỦA TÊN ẤY HẢ?”
“Whew,, coi kìa, vẫn
còn lớn tiếng với tôi cơ đấy. tôi đi taxi về đây!”

Tôi ngó lơ quay đi
được chừng 3 bước.
thì cái tên bạn trai Bin Laden quái quỉ đó bỗng chạy tới
xoay eo tôi lại..
tôi cau mặt định rủa hắn thì..môi tôi bị khóa
chặt..bằng…môi hắn!!!!!!!!!!!!!!!

ARGHH!!! MỘT NỤ HÔN Ư?

Tôi cố
đẩy hắn ra, nhưng chỉ vài giây, tôi cũng chìm theo cảm giác lâng lâng..
của
First Kiss!! arghh…nó..khó cưỡng lại hơn tôi tưởng..TT___TT
chúng tôi cứ đứng
như thế súôt 30s… arghhh..
Cả tôi cũng ko biết sao mình có thể…
Hắn kết
thúc nụ hôn bằng 1 nụ cười.
Còn tôi, thì mặt còn đỏ hơn cà chua… chắc như
ớt.
TT________TT

“You làm cái gì vậy hả??”
“Hôn. Hỏi vớ
vẩn!”

Tôi che miệng và quay đi, thật ngượng mà hắn còn nói tỉnh khô
thế!!
hắn vẫn giữ chặt eo tôi..
>_<

“First Kiss của tôi đấy,
baby”
“Tôi cũng vậy thôi!”
“Khỏi quảng cáo, you thì tôi biết là ngây thơ
rrồi”
“>< buông tôi ra, người ta đang nhìn kìa!!”
“Kệ họ. chúng ta
là tình nhân mà!”
“tôi nổi cáu đấy!”

Ít ra hắn cũng sợ lời đe dọa của
tôi,
và lập tức buông ra ngay…
Tôi lẳng lặng leo lên xe.

“Lần này
là lần cuối cùng you nổi khùng như thế, ok?”
“Uh..ok..nhưng, tại sao you
lại…ở đó..”
“Anh ấy uống say, ko về được.”
“You ĐI UỐNG VỚI ANH TA
??”
“Ackk.. lại la toáng lên roài. ko có… tôi chỉ tình cờ..”
“Thật
ko?”

Lại “thật ko?” – hắn luôn hỏi tôi câu đó.
Hắn có tin tôi đâu, cho
dù tôi đã nói sự thật đấy thôi.

“Nếu ko tin, thì đừng hỏi. tôi ko cần
phải giải thích nữa..”
“Ok..tin mà.. ko hiểu sao tôi ko thể kìm nén bản thân
khi nhìn thấy you với tên con trai nào khác.”
“You xấu nhất mặt đó!
-__-“
“Biết rồi, sẽ sửa mà.”

Và rồi, tôi cũng bỏ qua cho hắn, hay, hắn
bỏ qua cho tôi cũng được.
vì nụ hôn vừa rồi đã xóa tan mọi uất ức bực mình
của tôi và hắn,
tôi ko hiểu sao mình có thể…dễ dụ như vậy.
Nhưng dù sao
thì, nhìn thấy cảnh ấy, ai mà chẳng ghen.

“Hey, sao you biết tôi ở Chung
cư Dinh An?”
“Dì nói, khi you gọi về… tôi muốn tới đón you, để gây bất ngờ
cho you. Grr, vậy mà…” ><

Um.. thì ra là vậy. Ý trời. Để hắn bắt
gặp tôi và Hoàng tử Lam.
Để hắn hôn tôi… argh.. cũng là ý trời..
Chương
59

………
Chúng tôi về tới nhà khi đồng hồ chỉ 11 giờ 20.
Mặt dì đằng
đằng sát khí.. hic hic.. tôi cúi mặt lủi vào nhà.

“Dì đừng la vợ con
nhé!! tại con dắt cô ấy đi ăn kem!^-^”

Hắn nói 1 cách thành khẩn để bao
che cho tôi, dù tôi cũng chẳng thấy cảm kích lắm.
Dì tôi ko tỏ vẻ gì cụ thể,
chỉ bảo hắn về rồi đóng cửa lại..
tôi cố dỏng tai nghe động tĩnh trong
phòng…

“GIANG! RA ĐÂY!”

Arghh… xong rồi…!

“Con gái gì mà đi
tới giờ này hả? Dì làm sao ăn nói với ba con nếu ổng biết chuyện?? ĐÃ LÀM GÌ
HẢ??”
“Ko có gì đâu… con xin lỗi…”
“Đừng nghĩ rằng dì thích thằng Kiệt thì
có thể dung túng cho 2 đứa bây, nghe ko?”
“Dạ… con biết rồi. Ko có lần sau
đâu.”

Lời nhận lỗi và cam kết của tôi làm dì có vẻ dịu lại,
thế là dì
khoác tay bảo tôi về phòng và tắt đèn.
…….
Tôi đã định kể cho dì nghe về
nụ hôn đầu tiên rất..thích thú của mình.
Nhưng xem ra, tôi ko còn cơ hội để
làm điều đó, nếu ko muốn bị dì cho vài roi.
Tôi đành ôm cảm giác ngọt ngào đó
vào lòng, 1 mình trên giường và mỉm cười..

bỗng…điện thoại tôi
reo.

“Alo?”
“Em đã về nhà?”
“Ai? Anh Huấn?”
“Uh.”
“ya.. về
rồi..an toàn”
“Ok.”

DJ cúp máy cũng đột ngột như C.K, dù ko phải cúp
ngay khi tôi đang còn nói.
Cuộc gọi của anh ta làm tôi quên hẳn đi niềm hạnh
phúc của nụ hôn đầu tiên…
mà bần thần hết vài phút.. tôi ngồi dậy bật đèn
bàn,
và lục trong túi ra 3 cái CDs của Solo DJ đã mua.

Và mở máy nghe
bằng Headphone.

Những bài hát của anh ta, là những bài favourite của tôi,
như Wishing you were here, Boulevard…
Có những bài tôi ko biết tên, có những
bài tôi chưa nghe bao giờ…
nhưng chúng đều sâu lắng và tha thiết…

Tôi
nghe tim mình thắt lại.
Tôi bật nắp chiếc điện thoại, nhanh chóng lưu số của
DJ vừa gọi..
và đặt tên trong danh bạ: ‘Solo’

Vâng, Solo DJ.
::Quán kem::
Chủ Nhật là ngày hẹn của tôi và C.K.
Sau .. 1
tháng quen nhau, tuần nào hắn cũng đưa tôi đi…coi đá banh trong quán
café.
>__<
Hôm nay tôi nhất quyết đòi ăn kem. -___-

“tối nay
có Liverpool đá với AC Milan!!”
“Kệ tụi nó! -__-“
“>< Chán you
quá!!”
“Chán thì đi coi đi, tôi ăn kem ở đây! Cho 1 ly kem
cocktail!”

Hắn lại vò cái đầu tổ quạ của mình 1 cách tức tối,
nhưng
rồi cũng kêu 1 ly kem Vani café. -___-

Tôi ngồi ăn ly kem của mình và
nghe nhạc…trong khi hắn liên tục bấm điện thoại…
chúng tôi gần như chẳng nói
câu nào với nhau. <__<

“Hey..you đi chơi với tôi hay đi nhắn tin
hả??”
“Tôi hỏi kết quả hiệp 1!”
“Ack… you cá độ hay sao ấy!”

Tôi bỏ
cái muỗng xuống và chồm sang giật cái điện thoại của hắn,
hắn bất ngờ và
ngước nhìn tôi trân trân.

“Làm gì vậy? Trả đây!”
“Ko trả. Ăn kem của
you đi, tan hết gòi!”
“Grr.. you..!! thiệt phiền toái!”
“Phiền thì chia
tay, thế là xong!”

Khi nghe tới 2 chữ “chia tay”, hắn bỗng xìu xuống như
bị xối nước.
tôi mới phát hiện ra là hắn đặc biệt sợ tôi chia tay
-___-
Hắn dầm cái muỗng của mình xuống ly kem..
Thấy vẻ tội nghiệp của
hắn, tôi chìa cái điện thoại ra..

“Trả nè. Mà đừng có mê đá banh hơn tôi
chứ! Ko thích đâu!”
“Hiểu gòi ^-^”

Hắn lại cười toe đón cái điện thoại
và..tiếp tục bấm!!
Thật bực mình! >< Đồ…con nít!
…Eh..??


“Hey…”
“Gì?”
“Sao you ko cho tôi gặp ba you? Gia đình you? Anh
em?”
“Ko có.”
“Nhưng you có ba mà! Ba tôi đã gặp you, dì tôi cũng biết
you…mà you lại ko giới thiệu tôi với gia đình!!!!!”
“Ko cần thiết.”
“Ko
được. You phải đưa tôi đi gặp ba you!”

Tôi bướng đến độ ko thể tin được.
TT___TT
Chưa bao giờ tôi lại … “phiền phức” đến thế, “dai nhách” đến
thế!
tôi cũng ko hiểu tại sao..

“Sao phải thế? Tôi yêu you, thế là
đủ.Tôi cũng đâu có hỏi you gì về gia đình!”
“Tôi sẽ nói nếu you hỏi. Tình yêu
là ko được che giấu nhau, ok? Tuần sau nhé??”

Hắn vẫn thoái thác nhưng
sau 1 hồi căng thẳng vì tôi làm nghiêm trọng hóa vấn đề,
đe doạ sẽ chia tay
(hehe!) thì hắn cũng đồng ý.

“Tôi sẽ đưa you về nhà cho ba tôi gặp.
Nhưng.. tôi ko muốn you nhìn thấy sự ngỗ nghịch của tôi với bà mẹ ghẻ! vì vậy,
chỉ gặp 1 lát rồi về, ok?”
“Uh…nhưng, you có mẹ kế à? Bà ấy có dữ ko? có như
“mẹ Cám” trong truyện Tấm Cám ko? Tôi cũng ghét mấy bà mẹ kế
lắm!!><”
“Bà ấy là 1 yêu tinh!!”
“Thế à?? Đáng ghét nhỉ…”

C.K
nắm chặt bàn tay lại với đôi mắt bốc lửa,
tôi mới hiểu hắn căm thù người đàn
bà đó như thế nào…nếu là tôi, chắc cũng thế.
Hẳn là người đó phải đối xử với
hắn tệ lắm.
Tội nghiệp, C.K của tôi.
Chương 60

Một tuần trôi qua
trong sự chờ đợi của tôi.
Tôi sắp vén lên tấm màn bí mật xung quanh bạn trai
C.K của mình,
cái tên tóc bờm xờm cười lúm đồng tiền hay ghen nhưng thật đáng
yêu. TT___TT
Tôi có hơi căng thẳng.

::Siêu thị::

“Ey, bà mặc
cái này đi!”
“Thôi, ghê quá. Như đi đám cưới ko bằng!”
“Trời, bộ này là
đơn giản rồi…”

Nhỏ Mai vẫn ép tôi thử cái váy lở qua gối mà nó đã
chọn,
tôi nào giờ có mặc ba cái thứ rắc rối này đâu! +___+

“Wow! Số
một! Mặc dù chân ngắn nhưng bà mặc rất đẹp!”

>< Nếu khen, thì đâu
cần đưa từ “chân ngắn” vô chứ???
Tôi đến phát khùng với con bạn này.
Nhưng
vì nhiều người cũng nhìn tôi trầm trồ, nên tôi nghĩ hẳn là nó đẹp thật.
T___T

‘350.000’

Tôi choáng váng khi nhìn giá tiền. Và viện cớ bỏ
đi…
T__T Tôi làm sao có thể mua cái váy đắt như thế??? Hic… Nhỏ Mai cứ cố
tình ko hiểu..<___<

“Sao vậy? tui thấy nó đẹp mà..”
“Bà ko thấy
nó mắc quá sao hả??”
“Ba trăm mấy..hàng hiệu thì đâu có mắc?”
“Uh..bà
khác, tui khác, hiểu ko, con kia?”

Cuối cùng, tôi chọn 1 áo kiểu có ren,
màu hồng nhạt.
ở nhà có cái quần tây đen, chắc cũng hợp bộ.
Tôi tự hỏi,
sao mình lại đi tỉ mỉ và điệu đà đến thế này??? chỉ vì hắn?
Tình yêu, thật là
lạ.

:: Nhà Kiệt::

Hắn dừng trước 1 căn nhà có cổng lớn bằng đồng
đen.
tỏ vẻ suy nghĩ và chần chừ trong khi tôi đã bước xuống xe.
Có vẻ, hắn
vẫn ko muốn về nhà?

“Sao vậy? Bấm chuông nhé?”
“Để tôi.”

Hắn
dựng xe và tiến tới thò tay vào ô cửa nhỏ trên cánh cổng,
kéo chốt. và cánh
cửa bật ra.

Tôi ko nghĩ nhà hắn lại to thế! TT___TT
Vì nhà ngoại hắn
cũng bình thường… nên sự bề thế của căn nhà khiến tôi lo lắng.
Bộ đồ này..hơi
quê chăng?

“Ko vào à?”
“Ah..ko.”
“Hôm nay you mặc đẹp nhỉ?”
“Um…
giờ mới khen!”
“^-^ GIờ mới để ý mà…”

Hắn cầm tay tôi và mỉm cười. Nụ
cười xoa tan những hồi hộp của tôi,
cũng như vẻ gay gắt của hắn suốt chặng
đường đi dài hơn 10 cây số..
Nhà hắn ở quá xa nhà tôi.

“Oh..cậu Kiệt?
cậu về à? Bạn gái đó hả?”
“Hỏi nhiều quá chị Lan. Hehe..bạn em xinh
ko?”
“Dễ thương đó… Để tôi đi gọi ba cậu.”
“Ok.”

Người phụ nữ
khoảng 30 tuổi chạy vào trong nhà trước,
còn hắn thì dắt tôi vào phòng
khách.

“Nhà you to thật. You giàu thế??”
“Ko phải tôi. Là ba tôi thôi.
Tôi giàu thì đâu phải đi vẽ ngoài đường…”
“Sao phải vậy…”
..
“Kiệt, con
chịu về rồi sao. Dì vẫn…”

Tôi bị cắt ngang bởi 1 gịong phụ nữ thanh tú từ
phía cầu thang đang bước xuống,
giọng nói này, trong khoảnh khắc như 1 cơn
ớn lạnh bỗng ùa vào gáy tôi…
vì…nó rất quen…

“Đừng có quan tâm tới
tôi. Tôi xin dì lánh mặt 1 chút, chỉ 1 chút để tôi giới thiệu người yêu với ba,
sẽ đi ngay!”

Gịong của hắn đanh lại, vừa lạnh vừa cay,
cái thứ giọng
tôi chưa từng nghe, cũng ko phải giọng khi nói chuyện với Hoàng tử hay
DJ..
Mà rất lạ… cay nghiệt, tàn nhẫn…

“Người yêu ư..cô bé…”

Lại
cái giọng ấy. Tôi phải ngước mặt lên nhìn để xua đi sự tưởng tượng điên
rồ.
để khẳng định, đó ko phải là bà ấy…ko phải…
Nhưng, thật khủng khiếp.
Chính là bà.

Bà nhìn tôi, mặt tái xanh, chao đảo và chỉ nắm vịn cầu thang
cho khỏi té nhào…
tay bà run rẩy… còn tôi, thì như đất sụp đổ dưới chân mình.

Choáng váng, bàng hoàng. CHúng tôi nhìn nhau.

Người phụ nữ ấy, là mẹ
tôi.
………….

Bảy năm trước, trong 1 đêm trời oi bức, ba và mẹ tôi cãi
nhau kịch liệt,
tôi lúc ấy 14 tuổi, chỉ nép vào góc buồng mà khóc thút
thít,
Chú tư phải kéo tôi về phòng cho ngủ với con bé Hà, con chú..
..sáng
hôm sau..
mẹ tôi bỏ đi ko trở về nữa.

Ba tôi đơn phương xin ly dị
trong cơn bực tức, và toà xử thuận cho ly hôn vì mẹ tôi biệt tăm.
Tôi đã khóc
hết nước mắt vì nhớ mẹ, và lần nào nhắc tới mẹ,
là ba tôi lại cho tôi 1 bạt
tai.
Hai tháng sau, ba đem tôi gửi cho dì Út, là bạn thân của ba. Chứ ko phải
dì ruột tôi.
Có lẽ ông chán phải nghe tôi đòi mẹ, nhắc mẹ…

Rồi thời
gian sau đó, ông chán cả nhìn mặt tôi, vì chỉ làm ông nhớ tới người vợ bỏ
chồng.
Nhiều lần, tôi hỏi dì, là chuyện gì đã xảy ra, dì chỉ cười
buồn..
Một năm, hai năm, rồi bảy năm…
tôi bắt đầu hiểu rằng có lẽ mẹ ko
cần tôi nữa, và sẽ ko trở về nữa.
Dù tôi vẫn luôn khao khát gặp lại
bà.

Và giờ đây, mong ước của tôi đã thành sự thật, nhưng sao mà tôi thấy
nghẹn đắng trong cổ họng.

“G..iang? Con…?”
“Mẹ… ko phải mẹ..”
“Là
mẹ đây mà. Ôi trời… mẹ đã mong con biết bao…”

Tôi lắc đầu, cố gắng phủ
nhận sự thật này. Tôi đứng dậy, bước ra ngoài,
trong con mắt sững sờ của
C.K…hẳn là hắn cũng bàng hoàng ko kém tôi và mẹ.
Hết rồi, C.K. Hết rồi. Chúng
ta ko thể nào.
Người đó, mẹ kế you, là người you căm ghét, người you gọi là
yêu tinh…
là mẹ tôi.

Chương 61

Tôi lao ra cửa để bỏ chạy, trốn
chạy 1 sự thật phũ phàng…
trong tôi ko còn chút tỉnh táo nào, ko có bất kỳ
suy nghĩ gì.
Còn C.K như chôn chân tại chỗ, và mẹ thì tôi cố chạy ra giữ tôi
lại.

“Đừng…con đừng đi…Giang…”

Tôi gỡ mạnh tay bà ra, và mở nhanh
cánh cổng, bất chấp tất cả và bắt đầu chạy,
chạy như 1 con điên trên đường….
mưa đang rơi…nhưng tôi cứ chạy…
mẹ ko đuổi theo, C.K ko đuổi theo…chỉ có
tôi.
Đừng đuổi theo!! tôi ko muốn nhìn thấy họ!!

tôi leo lên chiếc xe
buýt tại trạm dừng đằng trước,
với người ướt sũng nước mưa…những hành khách
nhìn tôi khó hiểu..
mặc kệ họ…mặc kệ…
có còn gì ý nghĩa nữa đâu…mẹ ơi…tại
sao…
mẹ bỏ đi 1 cách đột ngột, để làm vợ 1 người đàn ông giàu có…
tại
sao…ko hề lo lắng quan tâm con, thậm chí ko hỏi thăm hay thư từ…
mẹ như biến
mất khỏi cuộc đời con……thật tàn nhẫn.
và…tại sao…lại là mẹ kế của
C.K..

Với trăm dấu hỏi tại sao, tôi ngồi như 1 xác chết. tái mét, lạnh
ngắt.

Chiếc xe dừng và tôi bước xuống trong vô thần… ko biết là mình đang
đi đâu, về đâu.
Mọi thứ như vỡ tan trước mắt tôi.
Quá phũ
phàng……

:Quán bar YK::

Ko hiểu sao, tôi lại tới trước quán bar này
lần nữa.
Chiếc xe buýt đã đưa tôi đến, hay là tự tôi mò tới… tôi cũng ko
biết.
Tôi đẩy cửa vào, và dù nhạc vẫn dập ình ình, tôi như ko hề nghe
thấy…

Tôi gọi bia và uống, rồi mấy người đàn ông thấy việc cô gái ướt
mem, uống bia 1 mình thật lạ,
họ đẩy cho tôi cả rượu, và tôi…cũng uống
luôn!
tôi ko còn biết trời trăng gì nữa…

“Oh..Nhị tẩu?”

Ai gọi
tôi là Nhị tẩu??? Tên nào đó???
Tôi nhướn chân mày nhìn cho rõ… là anh chàng
đầu đinh tôi đã gặp ở phòng bệnh của bé Mina..
anh em kết nghĩa của Solo
DJ..

“Hi…chào..!ho ho..”
“Cô nương này sao lại uống nhiều vậy…Trông
giùm tôi, anh bạn.”

Anh ta nói gì đó với người ở quầy bar, rồi móc điện
thoại đi ra ngoài..
tôi ko biết..vì có nghe được gì đâu.. đầu tôi lâng
lâng..

“Cô em ra nhảy đi!!”

Một gã bên cạnh hất hàm đề
nghị.
Nhảy ư? Hehe.. cũng được.. Okay… khà khà…nhảy..
tôi hoàn toàn mất
trí rồi. Tôi thậm chí ko biết mình đang làm gì…
Tôi cứ đi ra sàn nhảy trong
tiếng vỗ tay của mấy gã kia.

Tôi có biết nhảy đâu. Nên tôi nhảy loạn xà
ngầu.. y như bị tâm thần. TT___TT
………
Trong lúc đang quay cuồng trong
tiếng nhạc,
một cánh tay chụp 2 vai tôi lại và giữ chặt…

“Em điên à?
Em làm gì thế hả?”
“Oopss, DJ à? Hehe…Solo.. anh hát hay lắm ^-^”
“Đi
ra!”

DJ kéo tay tôi ra khỏi sàn nhảy nhưng tôi giật tay lại và tiếp tục
..!!
Gã gạt đám đông ra và…bế thốc tôi lên vai, vác ra khỏi quán bar, dù tôi
vẫn giảy nảy..
theo sau, hình như là anh chàng đầu đinh gọi tôi là “Nhị tẩu”…
TT___TT
…………………….
………
Tôi tỉnh lại và thấy đầu nặng như búa
bổ.
Argh… thật khó chịu..tôi muốn……ÓI!!!!!

“Oọc”

Rồi tôi
ói.
Ói ra sàn. Sàn… hey…sàn nhà ai đây????????
Tôi đang ở đâu
đây!!!!!!

“Trời ạh, em lại ói ra nhà tôi. Tôi lau 2 lần rồi!”
“Huh?
DJ? SAO EM LẠI Ở ĐÂY?”
“Em nhảy như 1 cave. Nếu tôi ko vác em về đây, em sẽ
có màn “vũ thoát y”.”
“Hả??”

DJ điềm nhiên đẩy tôi nằm xuống và đặt
khăn nóng lên trán tôi.
xong anh ta lấy cây lau sàn nhà vừa bị tôi…vấy bẩn.
T___T
Vậy…có nghĩa là, tôi đang ở nhà DJ ư?

“Gọi tôi là gì? DJ? Solo?
Sao em biết tôi là Solo?”
“Umm… Là DJ. Còn Solo là anh Lam nói.”
“Em đã
nghe nhạc của tôi à? bài gì?”
“Crying girl”

DJ dừng ngay tay lại và
nhìn tôi, có vẻ như anh ta rất shock..
Nhưng rồi, anh ta cố tình tỏ ra thản
nhiên, tiếp tục lau nhà.

“Thấy thế nào?”
“Có phải, anh viết cho em
ko?”

Tôi hỏi 1 cách tỉnh khô đến độ tôi cũng ko tin là mình có
thể,
hình như rượu trong đầu tôi vẫn chưa tan, tôi hứng cái khăn trên tay và
ngồi dậy.
nhìn xoáy vào mắt DJ, đang khá bối rối..

“Em nói quái quỉ gì
thế?”
“Anh viết bài ấy, là về em. Em cảm giác thế.”
“Em say rồi. Nằm xuống
và ngủ đi”

DJ xách cái xô và cây lau nhà vào toalet, trốn tránh câu trả
lời.
tôi cũng ko có ý định tra khảo anh ta về điều đó.
Chuyện đã xảy ra,
ko phải là 1 giấc mơ. Tôi như bước qua 1 ngưỡng khác của cuộc đời.
Tôi đau
đớn nhận ra, mình vừa mất đi C.K và tình yêu thương với mẹ.
Tôi hận
mẹ.

“Có chuyện gì mà em lại uống như thế?”

DJ xắn tay áo bước
ra..
cái vẻ rắn rỏi của DJ làm tôi thấy mình như mềm yếu hẳn đi…

“Nếu
anh ko viết bài ấy cho em, thì hãy cứ để em làm 1 crying girl lần này..”
“??
Em.. sao em lạ quá..?”
“Cho em mượn vai anh… em muốn khóc..”

DJ bước
tới giường, và khom người định đè tôi nằm xuống lại,
tôi ghì chặt vai anh, bờ
vai rộng và vững chãi…
tôi gục đầu vào đó tìm 1 sự che chở, và khóc… lại khóc
trước DJ..
tại sao tôi chỉ khóc với anh… tôi ko biết..
nhưng tôi ko gượng
được nữa.
Chương 62

Nước mắt của tôi đẫm ướt vai áo của Solo
DJ,
còn tôi thì thấy người mình rã rời, tê tái…
DJ ngồi 1 cách im lặng,
rồi, anh vỗ nhẹ lưng tôi, và khẽ khàng đặt 1 tay lên đầu tôi.
Tôi bỗng thấy
an toàn làm sao, giây phút này.

“Sao thế…?”
“…………………”

DJ đẩy
tôi ra vào cúi nhìn đôi mắt ướt của tôi,
bằng ngón tay cái to và khỏe, anh ta
lau nhẹ mí mắt tôi, cả 2 bên,
và mỉm cười, nụ cười của DJ.
Đối với tôi,
lúc này, nó như 1 tia sáng giữa màn đêm tăm tối,
dù nó làm tôi nhớ tới cái
lúm đồng tiền của hắn kinh khủng.

“Em ko biết rằng, em khóc xấu lắm à?
Tôi đã nói…”
“Biết.. hic hic..”
“Nằm xuống ngủ 1 giấc, sẽ ko
sao.Ok?”

Tôi cũng định ngủ 1 lát vì đã mệt mỏi quá, nhưng nhìn kim đồng
hồ chỉ 10 giờ 30 khuya,
tôi đã hứa với dì… tôi phải về…
……………

DJ
lôi tôi lên xe và đưa tôi về nhà,
tôi ko có cách nào để thoái thác, vì ai
cũng biết sức mạnh của DJ.
mà thật ra, tôi cũng cần có ai đó đưa về ban đêm
thế này,
an ninh khu tôi ở ko tốt cho lắm…và hơn nữa,
C.K đã ko còn là
Bodyguard của tôi, từ hôm nay.

::Nhà Giang::

Tôi đến cửa nhà lúc
11h50.
Dù sợ nhưng tôi vẫn thản nhiên đi vào cửa, mặc kệ dì đang chống nạnh ở
lối vào.
DJ dựng xe và nhìn theo.

“Giang, sao thế hả?? Thằng Kiệt
đâu??”
“Chia tay rồi”
“CÁI GÌ? KO PHẢI HÔM NAY CON RA MẮT BA NÓ
SAO?”
“Dì…đừng lớn tiếng, con nhức đầu lắm!”
“Hả?? ăn nói với dì thế hả??
Còn anh ta là ai?? Sao con lại về khuya khoắt thế?? Lần trước đã
hứa…”

“Đừng la lối nữa. Để cho cô bé yên”

DJ lên tiếng cắt ngang
tràn câu hỏi xối xả và bực bội của dì tôi,
điều đó làm dì Út tôi chưng hửng
và quay lại..
nhưng anh đã nổ máy xe và vọt đi.

“Ai vậy,
Giang?”
“DJ.”
“Gì??”

Tôi ko muốn giải thích thêm, và khụyu xuống..

lúc này dì mới nhận ra sự suy sụp của tôi.

“Có chuyện gì vậy,
Giang?”

Tôi vừa khóc vừa kể cho dì nghe chuyện tôi đã gặp mẹ ở nhà của
C.K
dì cũng ko giấu nổi sự bàng hoàng…

“Thôi con, đừng khóc… Tất cả là
duyên nợ nó thế. Hai đứa yêu nhau thì chuyện đó cũng vượt qua được thôi”
“Làm
sao vượt qua??? Dì bảo con làm sao?? Hắn ghét mẹ con, con ghét ba hắn… người
cướp mẹ đi…….tụi con giờ là kẻ thù của nhau!”
“Đừng nghĩ như vậy! Ba mẹ con
ko sống hạnh phúc với nhau thì hãy để mẹ con đi tìm hạnh phúc riêng của
mình…”
“Nhưng mẹ bỏ con! Để lấy ông ta!! bao năm ko hề thăm con!!”
“… ba
con đã ko cho mẹ con biết con đang ở đâu. Ông ấy đem giấu con, để trừng phạt cô
ấy. Dì lại ko biết gì về mẹ con…”

Tôi mới hiểu, tại sao ba tôi luôn ông
tránh né gặp tôi
vì ông cảm thấy có lỗi với tôi…
Nhưng cho dù thế, tôi ko
hề giận gì ba tôi cả.
Ít ra, ông vẫn lo lắng và thăm tôi mỗi tháng, cả khi
tôi bị tai nạn trong bệnh viện.
khi đó, mẹ đang sống sung sướng trong căn nhà
to lớn kia. >_<

Whew..
…………
tôi ngủ 1 giấc dài với những cơn
mơ chập choạng kỳ quái,
căn nhà trên sườn đồi bị lũ cuốn trôi đi!
TT___TT
tôi đang bơi hoảng loạn trong dòng lũ……..
thì bỗng có 1 tên cướp
biển đến cứu tôi,, yeah..cướp biển DJ.

Ko thấy C.K đâu cả.

Suốt 2
ngày… 3 ngày…1 tuần
rồi 2 tuần… hắn ko xuất hiện, và thậm chí, giống như là
tan biến đi.
Chấm hết. Tôi cũng ko muốn gặp hắn.
………………

Tôi quyết
định trở lại Kana Studio. -___-
Quên đi lời hứa hôm nào, mà cũng là, chính
hắn đã vi phạm giao ước trước..
ACKK! thật ngớ ngẩn, lúc này, chúng tôi đã
broke up rồi.
thì còn giao ước gì nữa!

::Kana Studio::

“Welcome
back, Giang!”
“Tụi chị vẫn mong em trở lại!^^”
“Đừng nghỉ nữa
nhé!”
“Okay..thanks..”

Mọi người chào đón tôi 1 cách niềm nở khiến tôi
cũng cảm động,
và dần quên đi chuyện buồn riêng…
yeah..công việc, công
việc… và tốt nghiệp..
cố lên, Giang!!
!!!
………

“Giang, em ghé
phòng đĩa lấy cái album Vol 6 của Ca sĩ Đan Trường về đây
nhé.”
“Okay..”
“Chìa khóa nè!”

Tôi chụp cái chìa khóa chị Kim thảy
cho, và đi lên tầng 3… Phòng đĩa à?
Có phải căn phòng hôm trước với dàn kệ
đầy CDs??
Chắc là nó.

:isc Playing Room::

Lần trước tôi ko cần
chìa khóa, vì anh Lam đã mở sẵn,
nhưng lần này tôi phải tra chìa vào ổ vì nó
đóng kín im ỉm.

[Kịch]

Tối thui.
Công tắc đèn ở đâu
nhỉ…
Trong lúc tôi đang mò mẫm, thì đèn bật sáng khiến tôi hỏang hồn,

DJ thì đứng trước mặt với 1 tay đang chống lên cột, cạnh chỗ công tắc
điện
tay kia đang xách cái tai nghe..

“OMG!! anh làm gì ở đây? Mà sao
lại khóa cửa và tắt đèn??”
“Tôi đang nghe nhạc, tôi vốn thích nghe trong bóng
tối. Còn em, đi đâu?”
“Em cần lấy cái đĩa…”

Tôi bước tới chỗ dãy kệ để
tìm cái album vol 6,
nhưng cảm giác DJ đang nhìn tôi chăm chăm khiến tim tôi
đập thình thịch.
Chương 63

DJ chợt bước tới sát cạnh tôi, với tay lấy
hộ cái đĩa mà tôi cố nhón chân để lấy..
nó ở trên tầng kệ khá cao…hic…
T___T

“Cảm ơn..”
“Ko cần cảm ơn, vì tôi cần em giúp lại 1
việc”

Nói rồi DJ kéo tôi lại chỗ chiếc máy và cho tôi nghe 1 bản nhạc
trong máy..
lại là nhạc tiếng Anh.. tôi chỉ nghe được cái gì đó “My
sunshine”…hay “Waiting so long..” gì đó.
TT___TT

“Tôi nghĩ là nó có
chỗ gì đó ko ổn, em có thấy?”
“Khúc đầu thì trầm, khúc sao cũng trầm…chả có
cao trào gì…nghe chán..”

Tôi cũng ko nghĩ là tôi nói đúng.
TT___TT
Nhưng đó thật là những gì tôi cảm nhận mà…
Gã mở máy nheo mắt nghe
lại 1 cách suy tư..rồi gật gù..

“Ok, em đúng. Cảm ơn!”

Huh?? Tôi
vừa nghe…

“Cảm ơn à?? Ehh…nó ko có trong từ điển của anh
mà!!hey!!”

DJ ngơ ngác nhìn tôi rồi như nhận ra mình vừa buột miệng nói 1
từ “mới toanh”
gã lúng túng hay nói đúng hơn là quê độ và đẩy tôi ra
ngoài..

“Em xong việc rồi, đi ra!”

Hơ.. cái vẻ này, chẳng giống DJ
chút nào cả.
Thật buồn

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết