Tôi đã hỏi rất nhiều người những nguyên nhân tại sao khiến họ khóc. Trong hàng
trăm câu trả lời mà tôi nghe được : “ khi buồn, khi thất bại, khi cô đơn… “ tôi
thấy một câu trả lời rất lạ : “ Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người
thân yêu của mình phải khóc “.
Ngày thơ ấu, những cậu nhóc vẫn thường tìm
thấy niềm vui trong những hạt nước mắt của các cô bé. Một cái ngáng chân trên
bậc cửa khiến cô bạn sấp mặt ngã dúi dụi, một cú giật bím tóc đau điếng, một lần
chơi xấu đem hộp bút màu quý giá của cô bạn giấu kỹ xuống gầm bàn… Dường như
tuổi mẫu giáo đã nghĩ rằng : Ai càng làm cho bạn khóc nhiều, người ấy càng được
xem là mạnh mẽ và can đảm !
Lớn lên một chút, chúng ta biết chẳng hay ho gì
khi làm người khác buồn. Thế nhưng, có những việc làm người khác rơi nước mắt
lắm khi chúng ta không ngờ đến. Sợ muộn học, bạn phóng thẳng xe vào vũng nước,
nước bắn tung lên làm ố bẩn tà áo trắng mới tinh của bạn gái nào tình cờ đi
ngang qua. Một người tật nguyền di chuyển với dáng vẻ khác lạ, bạn mở to mắt
quan sát, khẽ cười. Câu chuyện đồn thổi chưa rõ thực hư về một nhân vật nào đó,
ta và bạn hào hứng rỉ tai nhau… Vì những câu chuyện vô tình như thế, có những
hạt nước mắt lặng lẽ rớt xuống- những hạt nước mắt mà tôi và bạn đều không thể
nhìn thấy .
Và rồi lớn lên nữa, tôi và bạn bắt đầu biết cách làm người khác
đau. Cố ý nhưng chúng ta đã biết cách làm điều ấy trong vỏ bọc kín đáo, chẳng lộ
liễu như cú ngáng chân hay giật bím tóc nữa.
Vì một nỗi giận dữ cần giải
toả, tôi sẵn sàng thốt ra một lời mỉa mai cay độc với một người bạn học kém, yếu
thế hơn mình. Những hờn dỗi, tủi thân trong gia đình, học tập khiến bạn một lần
nào không kìm được mình, thốt ra tất cả những lời oán trách với bố mẹ, thầy cô.
Nói xong, hết giân, có thể chúng ta sẽ quên ngay nhưng những tổn thương mà tôi
và bạn gây ra trong lòng người khác bằng những lời nói tàn nhẫn thì rất lâu mới
có thể bình phục.
Bạn biết không, ở khắp nơi trên trái đất này , các bác sĩ
không ngừng nghiên cứu những phương pháp chữa trị và phẫu thuật để bệnh nhân ít
đau đớn hơn, thời gian bình phục ngắn hơn. Những nỗi đau vì bệnh tật gây ra, y
học chữa trị ngày càng hiệu quả. Vậy những nỗi đau âm ỉ, vô hình vì sự vô tâm
hay nhẫn tâm do mỗi chúng ta gây ra sẽ được cứu chữa ra sao ?
Tôi khóc khi
tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Phải chăng, ở tuổi
biết nghĩ, tôi khóc khi tôi nhận ra mình là một kẻ tàn nhẫn và vô tình. Khóc, để
không lặp lại lỗi lầm. Khóc, để con tim mỗi người biến thành những viên thuốc
chữa đau khi biết nhích ra khỏi nhịp đập hờ hững vô tình quen thuộc …
( theo hht )
trăm câu trả lời mà tôi nghe được : “ khi buồn, khi thất bại, khi cô đơn… “ tôi
thấy một câu trả lời rất lạ : “ Tôi khóc lúc tôi nhận ra mình làm những người
thân yêu của mình phải khóc “.
Ngày thơ ấu, những cậu nhóc vẫn thường tìm
thấy niềm vui trong những hạt nước mắt của các cô bé. Một cái ngáng chân trên
bậc cửa khiến cô bạn sấp mặt ngã dúi dụi, một cú giật bím tóc đau điếng, một lần
chơi xấu đem hộp bút màu quý giá của cô bạn giấu kỹ xuống gầm bàn… Dường như
tuổi mẫu giáo đã nghĩ rằng : Ai càng làm cho bạn khóc nhiều, người ấy càng được
xem là mạnh mẽ và can đảm !
Lớn lên một chút, chúng ta biết chẳng hay ho gì
khi làm người khác buồn. Thế nhưng, có những việc làm người khác rơi nước mắt
lắm khi chúng ta không ngờ đến. Sợ muộn học, bạn phóng thẳng xe vào vũng nước,
nước bắn tung lên làm ố bẩn tà áo trắng mới tinh của bạn gái nào tình cờ đi
ngang qua. Một người tật nguyền di chuyển với dáng vẻ khác lạ, bạn mở to mắt
quan sát, khẽ cười. Câu chuyện đồn thổi chưa rõ thực hư về một nhân vật nào đó,
ta và bạn hào hứng rỉ tai nhau… Vì những câu chuyện vô tình như thế, có những
hạt nước mắt lặng lẽ rớt xuống- những hạt nước mắt mà tôi và bạn đều không thể
nhìn thấy .
Và rồi lớn lên nữa, tôi và bạn bắt đầu biết cách làm người khác
đau. Cố ý nhưng chúng ta đã biết cách làm điều ấy trong vỏ bọc kín đáo, chẳng lộ
liễu như cú ngáng chân hay giật bím tóc nữa.
Vì một nỗi giận dữ cần giải
toả, tôi sẵn sàng thốt ra một lời mỉa mai cay độc với một người bạn học kém, yếu
thế hơn mình. Những hờn dỗi, tủi thân trong gia đình, học tập khiến bạn một lần
nào không kìm được mình, thốt ra tất cả những lời oán trách với bố mẹ, thầy cô.
Nói xong, hết giân, có thể chúng ta sẽ quên ngay nhưng những tổn thương mà tôi
và bạn gây ra trong lòng người khác bằng những lời nói tàn nhẫn thì rất lâu mới
có thể bình phục.
Bạn biết không, ở khắp nơi trên trái đất này , các bác sĩ
không ngừng nghiên cứu những phương pháp chữa trị và phẫu thuật để bệnh nhân ít
đau đớn hơn, thời gian bình phục ngắn hơn. Những nỗi đau vì bệnh tật gây ra, y
học chữa trị ngày càng hiệu quả. Vậy những nỗi đau âm ỉ, vô hình vì sự vô tâm
hay nhẫn tâm do mỗi chúng ta gây ra sẽ được cứu chữa ra sao ?
Tôi khóc khi
tôi nhận ra mình làm những người thân yêu của mình phải khóc. Phải chăng, ở tuổi
biết nghĩ, tôi khóc khi tôi nhận ra mình là một kẻ tàn nhẫn và vô tình. Khóc, để
không lặp lại lỗi lầm. Khóc, để con tim mỗi người biến thành những viên thuốc
chữa đau khi biết nhích ra khỏi nhịp đập hờ hững vô tình quen thuộc …
( theo hht )